Hít sâu một hơi, hé môi định nói gì đó…
“Á… Át-xì——!”
Thế rồi, tôi bị đám lông tơ bay loạn xạ chọc vào mũi, liên tục hắt hơi mấy cái lớn, nước mắt cũng theo đó chảy ra.
“…Chậc, chẳng lẽ thiên thần các anh rụng lông cũng dễ quá vậy?!”
Tôi bất đắc dĩ dùng tay bịt mũi và miệng, cúi đầu lau nước mắt, vừa lầm bầm phàn nàn với giọng nghèn nghẹn: “Đừng nói với tôi là các anh đang vào mùa thay lông đấy nhé?!”
14.
“Xin lỗi em.”
Nghe thấy tôi phàn nàn, thiên thần vẫn không rút đôi cánh lại.
Anh đưa tay ra, một tay nhẹ nhàng đặt lên eo tôi, tay kia khẽ chạm vào vai, kéo tôi lùi lại một bước, tránh xa đôi cánh trắng muốt đã khiến tôi hắt hơi — nhưng cũng khiến tôi gần như ngã vào lòng anh.
Một mùi hương thoang thoảng bao trùm lấy tôi, nhẹ như ánh nắng ban sớm.
Nhưng nếu hít sâu vài hơi, tôi nhận ra nó không hề ấm áp mà lại lạnh lẽo và thanh thoát.
Dù vậy, cảm giác bá đạo len lỏi vào từng ngóc ngách vẫn không hề thay đổi.
“Tôi không cố ý làm em khó chịu.” Anh xác nhận tôi đã đứng vững rồi mới thu tay lại, không chạm vào tôi nữa.
Giọng bình tĩnh: “Em không sao chứ?”
Tôi: “…Không ổn chút nào.”
Thật sự không ổn! Mấy cái hắt hơi đã thổi bay hết suy nghĩ kỳ quặc của tôi rồi!
Tôi tức nghẹn một bụng, chỉ muốn nhổ thêm vài chiếc lông trên đôi cánh kia cho hả giận.
Anh im lặng nhìn một lúc, hình như đã nhận ra tâm trạng tôi không vui, hạ giọng, ngữ điệu mềm hẳn: “Tôi phải làm gì để xin lỗi em đây?”
“Lời xin lỗi có vẻ không giúp em khá hơn.” Giọng anh trầm ổn, đều đặn như mọi khi: “Vậy em muốn tôi làm gì để bù đắp?”
Tim tôi bắt đầu đập loạn xạ.
“…Anh nói thật chứ?” Tôi ngập ngừng ngẩng đầu, nhìn anh chằm chằm, tay theo phản xạ đặt lên ngực anh, còn nắm nhẹ lấy vạt áo trước ngực.
Cuộc đời này có lẽ chỉ có một lần cơ hội thôi.
Nếu bỏ lỡ thì biết bao giờ mới gặp lại! Phải mạnh dạn lên, chần chừ là thất bại!
Tôi hít sâu một hơi, ánh mắt rực sáng nhìn anh đầy mong chờ: “Cái đó… nhu cầu của tôi…”
Anh nhìn tôi thật lâu, ánh mắt xanh thẳm như có chút ngẩn người.
Hàng mi vàng óng khẽ rung, rồi đôi mắt ấy chậm rãi cong lên, một nụ cười dịu dàng hiện ra.
Không nói thêm lời nào, anh cúi xuống, nhẹ nhàng bế bổng tôi lên.
“Tôi sẽ lo cho em.”
Giọng người đàn ông vang lên bên tai, gần đến mức tôi có thể cảm nhận được hơi thở mát lạnh của anh.
15.
“Anh không phải đã nói… thứ tôi xem là ô uế sao?” Tôi yếu ớt chất vấn: “Đừng có mà tiêu chuẩn kép như vậy!”
“Dường như em thường xuyên nhầm tôi với loài người.” Thiên thần với đôi mắt xanh thẳm cúi xuống nhìn tôi, giọng điệu vẫn bình thản: “Tôi không phải con người.”
“Và… em đã quên lời chúc phúc của tôi rồi sao?”
Anh nhẹ nhàng nâng tay tôi lên, hôn một cái thật mềm mại vào đầu ngón tay, nơi vẫn còn dấu vết ẩm ướt và vài vết hằn nhẹ.
Rồi một lần nữa, chậm rãi nói ra lời chúc phúc: “Nguyện em rời xa ô uế, mọi điều nhìn thấy và nghe thấy đều là ánh sáng thuần khiết.”
Đôi cánh trắng muốt tượng trưng cho ánh sáng bỗng nhiên xòe rộng, âm thanh vút qua không khí nghe rõ từng tiếng soạt như cánh chim bay qua.
Thiên thần cúi đầu, đôi cánh bao bọc lấy tôi, giọng nói trầm ổn vang lên rõ ràng: “Tôi chính là một phần của ánh sáng.”
16.
Có lẽ vì thiên thần mang một gương mặt giống con người, ngoại trừ đôi cánh, cơ thể anh cũng mang hình dáng như một người bình thường.
Dù biết anh là thiên thần, nhưng trước đây tôi chưa bao giờ hoàn toàn nhận thức được anh không phải là con người.
Nhưng lúc này, lần đầu tiên, tôi nhận ra một cách trực diện —
Anh ấy không phải con người.
Tôi giận dữ trừng mắt nhìn anh, nhưng thiên thần chỉ dùng đôi mắt xanh lam trong veo ấy nhìn lại tôi, vẻ mặt đầy bối rối, như không hiểu vì sao tôi lại tức giận.
“Tôi đã đồng ý với yêu cầu của em rồi.” Anh chăm chú nhìn, như muốn tìm kiếm câu trả lời từ nét mặt tôi: “Tại sao tâm trạng em vẫn chưa tốt hơn?”
You cannot copy content of this page
Bình luận