Dù tôi vốn không hề định đi gặp Bùi Mặc Hiên, nhưng lời của Bùi Tư Niên vẫn khiến toàn thân tôi lạnh buốt.
Anh ta và Bùi Mặc Hiên chưa bao giờ nhận ra mình làm tổn thương người khác.
Họ luôn cho rằng, bất kể họ đã làm gì với tôi, tôi cũng sẽ vô điều kiện tha thứ.
“Tôi sẽ không đi thăm Bùi Mặc Hiên.”
“Hôm nay không đi, sau này cũng sẽ không đi.”
Nói xong, tôi rút tờ giấy chẩn đoán ung thư từ trong túi ra, đưa đến trước mặt Bùi Tư Niên.
Giọng tôi lạnh nhạt, chỉ đơn giản thông báo cho anh ta:
“Bùi Tư Niên, ban đầu tôi định ly hôn với anh.”
“Nhưng tôi sắp ch*ết rồi, chẳng còn bao nhiêu thời gian để lãng phí nữa.”
“Vậy nên, anh cứ kiên nhẫn chờ đi. Chờ tôi ch*ết rồi, anh có thể đường hoàng rước Ôn Niệm Niệm vào cửa.”
“Nhưng nếu anh thực sự không chờ nổi, thì cứ mỗi ngày nguyền rủa cho tôi ch*ết sớm cũng được.”
“Tôi không quan tâm.”
Nói xong, tôi bước thẳng ra ngoài, cố lách qua Bùi Tư Niên để rời đi.
Nhưng anh ta vẫn đứng chắn ở cửa, ánh mắt âm trầm, nhìn chằm chằm vào tôi:
“Tô Mộc Uyển, cô lại định giở trò gì?”
“Con trai không thích cô, đó đâu phải lỗi của tôi. Cô có tức giận thì cũng nên tìm đúng người mà trách!”
Anh ta không tin tôi đang mắc bệnh.
Ánh mắt vội vàng quét qua tờ giấy chẩn đoán, rồi tiện tay vò thành một cục và ném sang bên.
Nhìn tờ giấy nhăn nhúm đó, tôi chỉ cảm thấy trái tim mình cũng như thế, đau đớn và méo mó, không thể nào mở ra được.
Tôi đang bệnh nặng.
Nhưng người chồng cùng giường chung gối với tôi, khi nhìn thấy kết quả trắng đen rõ ràng, lại chỉ coi nỗi đau của tôi như một trò hề rẻ tiền để tìm kiếm sự chú ý.
Tôi cười khổ một tiếng, nhìn thẳng vào anh ta:
“Bùi Tư Niên, anh thật sự nghĩ rằng, tôi đòi ly hôn là vì Bùi Mặc Hiên sao?”
Bùi Tư Niên không trả lời, chỉ từ trên cao nhìn xuống tôi một lúc.
Bất ngờ, anh ta bế bổng tôi lên ngang hông.
“Tô Mộc Uyển, cô muốn tôi quan tâm chứ gì, tôi sẽ cho cô.”
“Bùi Mặc Hiên không yêu cô, vậy tôi có thể cho cô một đứa con khác.”
“Như thế, cô hài lòng rồi chứ?”
Nói xong, anh ta ném tôi lên giường, lao xuống như một con chó điên, hôn tới tấp.
Nếu trước đây, việc tôi để tờ chẩn đoán ung thư trên bàn là hy vọng Bùi Tư Niên sẽ chủ động phát hiện và dành cho tôi một chút an ủi…
Thì bây giờ, tôi đã hoàn toàn không còn bất kỳ hy vọng nào với anh ta nữa.
“Bùi Tư Niên, cút khỏi người tôi!”
Tôi giãy giụa, hét lớn, nhưng anh ta vẫn đè chặt tôi xuống, không chịu buông tay.
Dường như chuyện tôi nôn vào người anh ta ban ngày đã kích thích anh ta quá nhiều. Tôi càng phản kháng, anh ta càng áp chế mạnh hơn.
Anh ta liên tục cúi xuống, cố ép tôi phải mềm lòng.
Tôi nghiêng đầu thật mạnh, tìm đúng cơ hội, tát anh ta một cái vang dội.
“Cút đi!”
“Bùi Tư Niên, anh khiến tôi cảm thấy buồn nôn.”
“Đợi khi tôi ch*ết rồi, thành quỷ, người đầu tiên tôi sẽ tìm để lấy mạng chính là anh!”
Tôi hét lên đến khản cả giọng.
Bùi Tư Niên nhíu chặt đôi mày, ánh mắt đầy tức giận.
“Tô Mộc Uyển, tôi đang cho cô một lối thoát, nhưng cô không chịu bước xuống.”
“Sau này đừng hối hận!”
8
Bùi Tư Niên sập cửa rời đi.
Tôi gắng gượng bò dậy khỏi giường, cầm chìa khóa xe rồi xuống lầu.
Sau khi được chẩn đoán ung thư, tôi tình cờ xem được một bài viết.
Bài viết nói rằng ở vùng ngoại ô thành phố bên có một ngôi chùa ẩn mình, nơi đó có thể giúp người ta cắt đứt nghiệt duyên, rời đi thanh thản, sạch sẽ.
Ban đầu, tôi chỉ vô tình lướt qua.
Nhưng đến giờ phút này, nơi đó lại trở thành nơi tôi muốn đến nhất.
Bùi Tư Niên khiến tôi thấy ghê tởm.
Dù phải trả giá thế nào, tôi cũng muốn cắt đứt hoàn toàn mọi liên quan với anh ta.
Tôi lái xe lên cao tốc, nhưng khi chỉ còn cách ngôi chùa không xa, một chiếc xe tải mất lái bất ngờ lao thẳng về phía tôi.
Tôi vội đánh lái né tránh, nhưng khoảnh khắc đầu xe đâm vào vách đá, ý thức của tôi đã vụt tắt.
…
Khi tỉnh lại, trong không khí nồng nặc mùi thuốc khử trùng.
Nhan Thời Tước, thanh mai trúc mã của tôi, đang ngồi bên giường, vẻ mặt tiều tụy nhưng đôi mắt lại dán chặt vào tôi đầy lo lắng.
Tôi nhìn khuôn mặt anh, khẽ mở miệng, trong lòng bất giác dâng lên cảm giác như tìm lại được thứ đã mất.
“Nhan Thời Tước, bên ngoài vất vả lắm sao?”
“Mới ba tháng mà trông anh già đi nhiều vậy.”
Nhan Thời Tước là anh trai nhà hàng xóm, cũng là người ông nội định sẵn sẽ trở thành chồng tôi.
Trước mặt anh, tôi luôn nghĩ gì nói nấy.
Nhưng lần này, người vẫn luôn cưng chiều tôi như Nhan Thời Tước, khi nghe lời cảm thán ấy lại bỗng đỏ hoe mắt:
“Uyển Uyển, em vừa nói gì cơ?”
Rất hiếm khi thấy anh ấy yếu đuối như vậy.
Tôi đưa tay chạm nhẹ vào gò má anh, nhẹ giọng cảm thán:
“Nhan Thời Tước, em chỉ trật chân thôi mà, có cần phải khóc vậy không?”
You cannot copy content of this page
Bình luận