Ta giả vờ nghiêm mặt, nói: “Lý Mỹ nhân, Hoàng thượng đã mở kim khẩu, nếu ngươi không kể, vậy chính là kháng chỉ bất tuân!”
Lý Mỹ nhân giật mình, sợ đến mức quỳ sụp xuống đất, cuống quýt biện bạch:
“Bài… bài thơ này là thần thiếp tùy tiện sáng tác sau khi uống rượu, còn câu chuyện đằng sau, thần thiếp không nhớ rõ nữa…”
Lúc này, từ bàn tiệc vang lên một tiếng “hừ” lạnh lùng.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Nhị Hoàng thúc, chỉ thấy ông ấy nặng nề đặt chén rượu xuống bàn, giọng đầy phẫn nộ: “Mỹ nhân kia, ngươi đã nói không nên lời, sợ rằng bài thơ này cũng chẳng phải do ngươi sáng tác!”
Nhị Hoàng thúc vốn nổi tiếng yêu thơ văn, yêu trọng tài năng, nhưng lại căm ghét nhất là kẻ đạo văn.
Lý Mỹ nhân lần này xem như tự đưa mình đến chỗ chết.
Lý Mỹ nhân lúc này đã hoảng loạn đến cực độ, nhưng vẫn cố chấp không chịu thừa nhận: “Bài thơ này đích thực là thần thiếp làm! Nếu Vương gia không tin, thần thiếp có thể làm thêm một bài thơ khác để chứng minh!”
Nói rồi, nàng ta lại ngâm: “Tầm tầm, mịch mịch, lãnh lãnh, thanh thanh, thê thê, thảm thảm, thích thích…”
Còn chưa đợi nàng ta ngâm hết câu, trong điện đã vang lên tiếng xôn xao.
Chúng phi tần và quan khách bắt đầu xì xào bàn tán, không ít người khẽ cười thành tiếng.
Ta lắc đầu, thở dài nói: “Lý Mỹ nhân, đầu tiên, đây không phải là thơ mà là từ.”
Nàng ta sững người, mặt mày cứng đờ, lắp bắp nói: “Thần… thần thiếp nhớ nhầm, đúng là từ, không phải thơ…”
Ta tiếp tục, giọng điệu thong thả nhưng lại như dao sắc cắt qua mặt nàng ta: “Thứ hai, khúc từ này là do Thục phi thuở thiếu thời sáng tác. Khi đó, nó đã làm chấn động kinh thành, danh tiếng lan xa.”
“Dù ngươi có muốn đạo nhái, cũng không nên chọn bài này.”
Lời vừa dứt, cả đại điện bùng lên những tiếng cười khẽ xen lẫn bàn luận.
Lý Mỹ nhân cứng đờ người, sắc mặt trắng bệch không còn giọt máu, đứng đó không khác nào một trò cười cho thiên hạ.
Thục phi ngồi bên, nhếch môi cười nhạt, đôi mắt ánh lên vài phần ý vị sâu xa, như đang nhìn một kẻ tự chuốc nhục nhã vào thân.
“Cái gì!”
Lý Mỹ nhân há hốc miệng, sững sờ nhìn về phía Thục phi.
Thục phi lập tức ngồi thẳng lưng, nhếch môi cười đáp: “Hoàng hậu nương nương quá khen rồi, chỉ là chút tài mọn, không đáng nhắc đến.”
Nhị Hoàng thúc lúc này không thể ngồi yên được nữa, đứng dậy chắp tay nghiêm nghị nói: “Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, Lý Mỹ nhân phạm tội khi quân, không biết nên xử trí thế nào đây?”
Nghe vậy, Lý Mỹ nhân hoảng hốt quỳ sụp xuống đất, dập đầu liên tiếp, tiếng vang lên cồm cộp trên nền đá, vừa khóc vừa kêu: “Hoàng thượng tha mạng! Hoàng hậu nương nương tha mạng!”
“Bài thơ này quả thực không phải thần thiếp sáng tác, thần thiếp chỉ là… chỉ là mượn ý một chút mà thôi!”
Ta ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt nóng rực của Nhị Hoàng thúc nhìn mình, bỗng nhiên cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Lý Mỹ nhân gần đây rất được sủng ái, nếu ta phạt nàng, không biết tiểu Hoàng đế có nổi giận với ta hay không.
Ta vào cung chẳng qua là để dưỡng lão, nào phải đến để tranh sủng.
Lý Mỹ nhân chẳng thể uy hiếp đến địa vị của ta, vậy hà cớ gì vì chuyện này mà đi đắc tội với Hoàng thượng?
Nghĩ đến đây, ta khẽ hắng giọng, rồi quay đầu nhìn tiểu Hoàng đế.
Gương mặt hắn không chút biểu cảm, chỉ nhàn nhạt nói: “Toàn bộ giao cho Hoàng hậu làm chủ.”
Đây chẳng phải là hố ta sao!
Ta muốn khóc mà không có nước mắt, đành phải phất tay, nói: “Nể tình Lý Mỹ nhân phạm tội lần đầu, thế này đi, phạt bổng lộc nửa năm. Không biết ý Hoàng thượng thế nào?”
Tiểu Hoàng đế gật đầu, giọng điệu lười nhác: “Cứ làm như vậy đi.”
Yến tiệc kết thúc, tiểu Hoàng đế có vẻ uống hơi nhiều, ta liền để hắn nghỉ lại trong cung của mình.
Dìu hắn đến giường, ngồi xuống, rồi cúi người tháo giày và tất cho hắn.
Hai má hắn đỏ ửng, nghiêng đầu nhìn ta, lẩm bẩm hỏi: “Ngươi là ai thế? Sao lại cởi giày cho ta?”
You cannot copy content of this page
Bình luận