Chương 1:
18/12/2024
Chương 2:
18/12/2024
Chương 3:
18/12/2024
Chương 4:
18/12/2024
Chương 5:
18/12/2024
Chương 6:
18/12/2024
Chương 7:
18/12/2024
Chương 8:
18/12/2024
Chương 9:
18/12/2024
Chương 10:
18/12/2024
Chương 11:
18/12/2024
Chương 12:
18/12/2024
Chương 13:
18/12/2024
Chương 14:
18/12/2024
Khi yến tiệc kết thúc, phụ thân và Nghiêm Cẩm Phù cùng ngồi chung một cỗ xe ngựa, còn ta ngồi một mình trên một cỗ xe khác.
Vừa vén rèm xe lên, ta liền thấy Tư Dật Cảnh đang tựa người lười biếng vào bên trong.
Ta mở to mắt, kinh hãi thốt lên:
“Ngươi, ngươi, ngươi…”
Hắn không nói một lời, kéo mạnh ta lên xe ngựa.
Phu xe lập tức thúc ngựa đi về phía trước.
Ta co người lại trong góc, hắn từ từ tiến lại gần.
Ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, khiến nụ cười của hắn phảng phất nét ấm áp.
Khí chất của hắn lạnh lùng, nhưng nụ cười lại tựa như băng tuyết được ánh dương chiếu rọi.
Đôi mày và đường nét của hắn đẹp đến mức khiến người ta không khỏi ngẩn ngơ.
Không khó để đoán rằng, sinh mẫu của hắn hẳn là một mỹ nhân tuyệt sắc, mới có thể sinh ra một người đẹp đến vậy.
“Chúng ta lại gặp nhau rồi, Thẩm tiểu thư.”
Giọng hắn lạnh lùng mà trầm thấp.
“Ta… chưa từng gặp ngươi.”
Ta quay mặt đi, tránh ánh mắt hắn.
“Một lát nữa, đừng để phụ thân ta nhìn thấy ngươi, ông sẽ…”
“Ta biết.”
Hắn khẽ nheo mắt, khóe môi thoáng hiện nét cười rồi nhanh chóng biến mất, hắn nói tiếp:
“Thẩm tướng quân chỉ có mình ngươi là nữ nhi bảo bối, hắn không để ngươi vào cung, điều này bản vương không ngờ tới.”
Hắn nhìn ta, hỏi thẳng:
“Nếu thành thân, ngươi thấy bản vương thế nào?”
Ta im lặng một lúc, rồi đáp:
“Lỗ mãng.”
Tư Dật Cảnh chợt bật cười, tiếng cười nhẹ nhàng mà đầy châm chọc:
“Ta nhớ lần đầu gặp mặt, Thẩm tiểu thư còn đưa ngân phiếu, nhờ ta đến Hồng Trần Các. Giữa hai chúng ta, ai mới là người lỗ mãng hơn đây?”
Quả nhiên hắn đã nhận ra ta.
Hóa ra những câu chuyện trong thoại bản về nữ giả nam trang không bị ai phát hiện đều là lừa gạt.
Nghe vậy, mặt ta đỏ bừng, chỉ muốn tìm một lỗ hổng trên xe ngựa mà chui vào.
Ta cố gắng che giấu sự hoảng loạn trong lòng, ngẩng đầu hỏi hắn:
“Rốt cuộc ngươi muốn gì ở ta?”
“Ta chỉ muốn nói với ngươi rằng, thư cầu thân gửi đến phủ ngươi là do môn khách của ta viết, ta hoàn toàn không hay biết, ngươi không cần khó xử.”
Hắn thu lại nụ cười, giọng điệu ôn hòa mà lạnh nhạt.
“Cho dù ta có nhắm đến ngươi, thì phần lớn cũng là vì gia thế phía sau ngươi. Với xuất thân và tình cảnh hiện tại của ta, ta không phải lựa chọn tốt nhất cho ngươi.”
Hắn nói rất thẳng thắn, nhưng người muốn cưới ta, ai mà không để mắt đến gia thế của ta?
Ta bỗng nhớ lại lời Nghiêm Cẩm Phù từng nói, rằng Tư Dật Cảnh sẽ vì báo thù cho ta mà ch*ết.
Lòng ta không khỏi nảy sinh những cảm xúc phức tạp.
“Tại sao ngươi nói những điều này? Tại sao lại bảo ta đừng chọn ngươi?”
Ta nhìn hắn rồi hỏi.
Ánh sáng trong đôi mắt hắn thoáng mờ đi:
“Ta không biết. Có lẽ… Thẩm tiểu thư sẽ thích người thẳng thắn.”
Quả thật, ta chưa từng gặp ai thẳng thắn như hắn.
“Vậy… ngươi thường xuyên đến Hồng Trần Các sao?”
Ta nhỏ giọng hỏi.
Thần sắc hắn dịu đi vài phần:
“Không thường xuyên, nhưng nếu ngươi không thích, ta sẽ không đến nữa.”
Ta khẽ gật đầu, rồi hỏi điều ta thực sự muốn biết nhất:
“Nếu có người hại ta, ngươi sẽ báo thù cho ta chứ?”
Tư Dật Cảnh thoáng sững lại, từng chữ một đáp:
“Ta sẽ không để ai hại ngươi, ta sẽ bảo vệ ngươi cả đời bình an.”
Lời nói của hắn khiến lòng ta khẽ động.
Ta cúi đầu, tay xoắn chặt chiếc khăn thêu, khẽ nói:
“Mẫu thân bảo rằng không được lấy người có tam thê tứ thiếp.”
“Được, không nạp thiếp.”
Hắn đáp một cách bình thản.
Ta không ngờ hắn lại dễ dàng đồng ý đến vậy.
Ta sợ hãi những gì Nghiêm Cẩm Phù đã nói về số mệnh của mình, và lúc này, ta chỉ muốn tìm một sợi dây cứu mạng để nắm chặt, mà Tư Dật Cảnh chính là sợi dây đó.
Cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, ta ngước lên nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm của hắn, nhưng giọng nói lại không giấu được sự run rẩy:
“Vương gia, ta đồng ý gả cho ngài… Sau này, xin hãy đối xử tốt với ta.”
Đây là lần đầu tiên ta nói ra những lời như vậy, căng thẳng đến mức đôi môi cũng trở nên tái nhợt.
Thần sắc Tư Dật Cảnh thoáng khựng lại, trong đôi mắt sâu thẳm dường như có thêm sắc đen đậm đặc, nhưng ngay sau đó hắn khẽ nhếch môi cười.
Lời vừa thốt ra, ta lập tức cảm thấy hối hận, bởi lúc này xe ngựa vẫn chưa dừng lại, còn hắn thì cứ ngồi cách đó không xa, nhìn ta chăm chú.
Nhiệt độ trong xe ngựa dường như không ngừng tăng lên, bao quanh ta là một bầu không khí nóng bức.
Khi ta xuống xe, hắn bất ngờ nắm lấy cổ tay ta.
Ta mất thăng bằng, liền ngã thẳng vào lòng hắn.
Hắn siết chặt vòng tay, đầu ngón tay lạnh như băng khẽ lướt qua vành tai nóng bừng của ta.
Giọng nói hắn trầm thấp, nhẹ nhàng vang lên:
“Được.”
6
Từ năm mười bốn tuổi, Tư Dật Cảnh đã bắt đầu trấn thủ biên quan, uy vọng trong quân đội cao ngất.
Ta muốn gả cho chàng, phụ thân lại chẳng phản đối.
Nghiêm Cẩm Phù nói với ta rằng, tính tình Hoàng thượng đa nghi, phụ thân vì muốn thành toàn hôn sự này mà nguyện ý giao ra binh quyền trong tay, chỉ đảm nhiệm chút việc nhàn tản trong quân.
You cannot copy content of this page
Bình luận