Tôi Và Hệ Thống Hợp Sức Để Hạ Gục Nam Chính

Chương 5:

Chương trước

Chương sau

Bạch Điềm c.h.ế.t sững tại chỗ, đôi mắt đầy vẻ ngỡ ngàng.

 

Tôi nhếch môi cười như không cười, hoàn toàn không bất ngờ trước câu trả lời này.

 

Trong nguyên tác, nữ chính Bạch Điềm là một cô gái dịu dàng, luôn tỏa ra ánh nắng ấm áp; còn nam chính Trần Dương lại là chàng trai u ám, lạnh lùng.

 

Một lần tình cờ, Trần Dương đã cứu Bạch Điềm, từ đó trở thành cái đuôi nhỏ luôn bám theo hắn. 

 

Dần dần, Trần Dương nảy sinh tình cảm với cô gái ấy, và ánh sáng dịu dàng của nữ chính đã trở thành sự cứu rỗi duy nhất trong cuộc đời hắn.

 

Đây chẳng qua chỉ là một bộ truyện ngọt sủng chữa lành vô cùng quen thuộc và cũ rích.

 

Hiện tại, tiến độ của cốt truyện là nam chính Trần Dương vừa cứu nữ chính Bạch Điềm vài ngày trước, và Bạch Điềm đang hăng hái theo đuổi hắn.

 

Còn về Trần Dương, gần như chẳng có mấy ấn tượng gì về cô nàng này.

 

Tôi đứng bên cạnh hóng chuyện, giọng đầy vẻ trêu chọc: “Nghe rõ chưa cô gái? Anh ta nói không quen cô đấy, về nhà sớm đi, nơi này không dành cho cô đâu.”

 

Bạch Điềm chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Trần Dương, không nói nên lời.

 

Tôi nũng nịu tựa vào người gã đàn ông, khẽ rên rỉ: “Eo tôi mỏi quá, xoa cho tôi đi.”

 

Trần Dương đóng sập cửa lại, ngăn cách mọi ánh mắt bên ngoài.

 

Chuyện này rõ ràng chẳng ảnh hưởng gì đến tâm trạng của tôi, chẳng bao lâu sau, tôi đã gối đầu lên tay của Trần Dương mà ngủ ngon lành.

 

Trần Dương nhìn tôi ngủ say, động tác trên tay dừng lại, ánh mắt trở nên thâm trầm, khó hiểu.

 

… 

 

Tôi ngủ một giấc thoải mái đến sáng, khi tỉnh dậy thì nhìn thấy Trần Dương đang cuộn mình ngủ trên chiếc ghế sofa.

 

Hừ, bỏ chiếc giường không ngủ lại đi nằm sofa, là chê tôi hay là sợ tôi chê hắn đây?

 

Tôi bước tới, vươn tay vỗ nhẹ lên mông gã đàn ông. 

 

Rất đàn hồi.

 

Trần Dương giật mình tỉnh giấc, đôi mắt đầy tơ máu mở to, nhìn thấy tôi đang khoanh tay trước ngực, đứng đó với dáng vẻ cao cao tại thượng.

 

Tôi nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu: “Dậy đi, ngủ như con heo c.h.ế.t vậy.”

 

Trần Dương mặt mày căng cứng, đứng dậy, giọng lạnh lùng: “Tôi có thể đi rồi chứ?”

 

Tôi nhướng mày, cười nhạt: “Đi à? Anh ngủ với tôi một đêm, cầm về một trăm nghìn cùng nguồn lực y tế cho mẹ anh, còn tưởng bản thân cao quý lắm sao?”

 

Nghĩ mình là hoa khôi đệ nhất hay gì? 

 

Tôi vung tiền chẳng qua để mua vui, gã này còn không tự nhìn xem mình có xứng đáng hay không.

 

Sắc mặt Trần Dương xanh mét, tức giận đến mức tay siết chặt thành nắm đấm. 

 

“Vậy còn muốn tôi làm gì nữa?”

 

Tôi thong thả đáp: “Làm giúp việc 24 giờ của tôi. Sau này tôi đi đâu anh theo đó, tôi bảo làm gì thì làm nấy, cho đến khi nào tôi chán anh thì thôi.”

 

Tôi dừng lại một chút, cười như không cười: “Đương nhiên, anh cũng có thể chọn bỏ cuộc. Nhưng tương tự, khoản hỗ trợ y tế cho mẹ anh sẽ dừng lại.” 

 

“Thế này rất công bằng, đúng không?”

 

Tôi vỗ nhẹ lên mặt Trần Dương, thầm cảm thán: Không hổ là nam chính, vừa ngủ dậy mà mặt vẫn mịn màng không chút bóng dầu.

 

Dưới ánh mắt đầy trêu đùa của tôi, Trần Dương cuối cùng gật đầu.

 

Chúng tôi sóng vai bước ra khỏi phòng bao.

 

Ngay lập tức có người tiến tới, cười nịnh nọt hỏi: “Tiểu thư, thằng nhóc này tối qua hầu hạ cô có tốt không?”

 

Ánh mắt gã đàn ông nhìn Trần Dương chẳng khác nào đang đánh giá một con heo giống có thể bán được giá cao.

 

Tôi lười nhác đáp một tiếng: “Người này tôi mang đi rồi.”

 

“Vâng, vâng, tất nhiên rồi!”

 

Vừa bước ra khỏi quán bar, Bạch Điềm đã lao tới.

 

Đôi mắt đỏ hoe, quần áo nhăn nhúm, trông rõ ràng là đã thức trắng đêm đợi ở cửa.

 

Tôi nhún vai, hờ hững nói với Trần Dương: “Tôi ra xe đợi anh trước, nhanh chóng xử lý đi.”

 

Phía sau, giọng của Bạch Điềm run rẩy vang lên: “Trần Dương, anh không phải tự nguyện đúng không?”

 

“Chắc chắn anh có nỗi khổ riêng, anh nói ra đi, chúng ta cùng nhau nghĩ cách. Sao anh có thể tự hủy hoại bản thân như vậy…”

 

Hết Chương 5:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page