Nhặt Được Một Vị Thiếu Niên

Chương 5:

Chương trước

Chương sau

“Hôm nay có thể ra ngoài rồi.”

 

“Cái gì?! Có thể ra ngoài thật sao!” 

 

Ta lập tức bật thẳng người dậy, cả khuôn mặt sáng bừng như mặt trời, vội vàng bắt đầu thu dọn đồ đạc.

 

Những món mang theo trước đây được ta nhanh chóng nhét vào tay nải.

 

Cái lược này dùng rất tốt, mang đi.

Cái gương nhỏ này cũng khá tiện, mang đi.

Cái ghế này ngồi rất thoải mái, mang đi.

Cái này…

 

A, suýt chút nữa quên mất miếng bánh của ta.

 

Tạ Từ nhìn tiểu yêu trước mặt mình. 

 

Nàng mặc áo xanh lục, dáng vẻ nhảy nhót không ngừng, cứ như muốn dọn sạch cả bí cảnh này mang đi.

 

“Ngươi có mang nổi không?” Cuối cùng hắn không nhịn được mà lên tiếng, nhất là khi thấy nàng bắt đầu nhắm vào chiếc bàn đá.

 

“Ngươi giúp ta mang nhé?” Nàng nói, đôi mắt sáng bừng như sao, nhìn hắn đầy kỳ vọng.

 

“Nếu ngươi thích, sau này có thể vào đây ở một thời gian.” Tạ Từ thở dài, bất đắc dĩ đáp. 

 

Vừa dứt lời, một bóng xanh lao tới, túm lấy tay áo hắn, giọng nói đầy phấn khích: “Thật sao? Tuyệt quá rồi!”

 

“Tạ Từ, ngươi thật tốt, trong lòng ta, ngươi là người tốt nhất, tốt nhất trên đời! Ta và ngươi là bạn tốt nhất thiên hạ!”

 

“Ừ.”

 

Tạ Từ mỉm cười, khóe môi cong lên một cách nhẹ nhàng, nụ cười nhạt nhưng mang theo chút dịu dàng ấm áp.

 

Ta lập tức ngẩn người nhìn hắn, nụ cười ấy như đưa ta vào giữa một biển hoa rực rỡ, khiến lòng ngập tràn cảm giác rằng cuộc sống vẫn tươi đẹp biết bao!

 

7.

 

Tạ Từ dẫn ta rời khỏi bí cảnh, trên đường né tránh mọi yêu quái xung quanh, cuối cùng chúng ta cũng xuống đến chân núi.

 

“Pháp lực của ngươi đã khôi phục hoàn toàn chưa?” Ta ngạc nhiên hỏi, bởi từ khi xuống núi đến giờ, không một yêu quái lớn nào phát hiện ra chúng ta.

 

“Ba phần.”

 

Ba phần! 

 

Chỉ với ba phần pháp lực mà có thể dễ dàng tránh thoát nhiều đại yêu như vậy, ta quả thật đã ôm được một cái đùi cực lớn!

 

Nghĩ đến đây, bất giác tưởng tượng đến việc đi theo Tạ Từ, dựa vào sức mạnh của hắn, chẳng phải ta có thể ngang dọc khắp núi rừng này sao? 

 

Như câu “cáo mượn oai hùm”…

 

Không đúng, ta là hồ ly, Tạ Từ lại là người, hẳn phải gọi là “hồ ly mượn oai người” mới đúng.

 

“Ngươi nghĩ gì mà im lặng vậy?” Tạ Từ chậm rãi liếc nhìn ta.

 

“Ta đang kinh ngạc trước pháp lực của ngươi.” Ta đờ đẫn đáp, ánh mắt vẫn ngập tràn cảm thán.

 

“Ta có thể dạy ngươi.”

 

“Thật sao? Thôi, ta bẩm sinh thể chất yếu ớt, kinh mạch tắc nghẽn, lại ngu dốt kém cỏi, học không nổi đâu.” Ta buồn bã lắc đầu, lòng tràn ngập tự ti. 

 

Đã mấy trăm tuổi đầu, ngay cả việc bay lượn cũng khó khăn.

 

“Ừ, cũng được.” Tạ Từ thản nhiên đáp.

 

Lúc đó, ta ngây thơ nghĩ rằng “cũng được” của Tạ Từ chỉ là đồng ý với việc không dạy một kẻ ngu ngốc như ta. 

 

Nhưng nào ngờ, hắn thực sự sẽ tìm cách chữa trị thể chất yếu kém của ta, để ta có thể bước vào con đường tu luyện như người bình thường.

 

Xuống núi thêm một đoạn thời gian nữa. 

 

Ban đầu chỉ thấy những ngôi làng thưa thớt, về sau cảnh vật dần chuyển sang những tòa lầu các cao lớn, ánh đèn rực rỡ khắp nơi, đó chính là một đô thành phồn hoa hiện ra trước mắt.

 

“Bên dưới sáng quá, là gì vậy?” 

 

Ta ngẩng đầu nhìn, ánh mắt không giấu nổi vẻ kinh ngạc và hứng thú.

 

“Là hội đèn lồng của nhân tộc.” Tạ Từ đáp, dừng lại trên thanh kiếm đang phi hành: “Ngươi muốn xuống đó sao?”

 

“Muốn! Muốn!” Ta gật đầu như gà mổ thóc.

 

Tạ Từ dẫn ta hạ xuống đất. 

 

Vừa đặt chân xuống, ta liền như được thả rông, hết nhìn đông lại ngó tây, tay thì sờ cái này cái nọ, không khác gì một đứa trẻ hiếu kỳ.

 

Cuối cùng dừng lại trước một sạp đèn lồng nhỏ. 

 

Trên cùng của sạp treo một chiếc đèn được vẽ hình một con hồ ly chín đuôi, mỹ lệ mà yêu mị, thật khiến người ta mê đắm.

 

Ta giơ tay lên, định lấy chiếc đèn xuống xem thử.

 

“Này này, cô nương, đèn lồng nhà ta là để bán, không thể tùy tiện chạm vào đâu!” Chủ sạp vội vàng ngăn tay ta lại.

 

“Ta không có tiền, chỉ muốn nhìn thử thôi.” 

 

Ta thật sự không có loại bạc mà nhân tộc dùng để trao đổi.

 

“Không có tiền thì không được.” Chủ sạp lập tức đổi giọng, vẻ mặt kiên quyết.

 

Nhưng rồi ánh mắt gã lướt qua ta, mang theo một tia kinh ngạc trước nhan sắc, sau đó liền thay đổi thái độ, ánh mắt trở nên đen tối và đầy tà ý. 

 

“Tiểu cô nương một mình đi dạo hội đèn, lại không mang tiền. Thế này đi, ta xem như làm việc thiện, tặng ngươi một cái.” 

 

Nói xong, gã vừa cười vừa bước lại gần, tay đưa ra định nắm lấy tay ta.

 

Ta còn chưa kịp né tránh, đã nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết từ chủ quán.

 

Một bóng dáng cao lớn chắn ngay trước mặt, khiến ta không thể nhìn rõ sự việc. 

 

Chỉ thấy Tạ Từ mạnh mẽ tung một cước, khiến chủ quán văng xa một đoạn.

 

“Đừng chạy lung tung.” 

 

Tạ Từ xoay người lại, cầm lấy tay ta, rồi dùng khăn tay lau chùi cẩn thận từng chút một.

 

Sau khi lau xong, như chợt nhớ ra điều gì, hắn lấy chiếc đèn lồng hồ ly treo cao nhất đưa cho ta.

 

Hết Chương 5:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page