Sắc mặt Kyle lập tức trở nên cực kỳ khó coi. Chỉ là vài miếng bánh ngọt thôi mà bán đắt như vậy. Mấy thứ này làm bằng vàng sao?
Cô hầu gái rất giỏi quan sát biểu cảm của anh. Thấy sắc mặt không ổn, cô lập tức giải thích: “Cửa hàng chúng tôi có tổng cộng mười ba loại bánh, bảy loại bánh có nhân, ba loại bánh ngọt, mười lăm loại trà trái cây và tám loại bánh ngọt đặc biệt.”
“Một chiếc bánh kem nhiều lớp có giá bốn đồng bạc, và một miếng kem tươi trang trí có giá năm đồng bạc. Bánh su kem và bánh sừng bò đều có giá mười đồng bạc. Những món đắt nhất là năm loại đồ uống trái cây và tám loại pizza ngọt và mặn.”
“Những loại rượu vang trái cây mà chúng tôi uống đều là những loại rượu vang ngon nhất năm nay và là loại rượu vang chưng cất tinh khiết mới được sản xuất của chúng tôi. Cần một đồng vàng cho một ly.”
“Pizza ngọt và mặn sử dụng loại giăm bông ngon nhất ở vùng Tây nguyên, tôm đắt tiền, phô mai và nhiều loại trái cây quý hiếm như dứa và dâu tây…”
“Được rồi, được rồi.” Trán Kyle nổi gân xanh :”Chỉ có mười hai đồng vàng thôi mà. Đâu phải tôi không mua nổi. Sao lại nói nhiều thế?”
Anh ta đổ ra một đống tiền vàng rồi siết chặt túi: “Đủ chưa? Đồ không có mắt để nhìn!”
Một đồng tiền vàng nặng 20 gram vàng nguyên chất, vì vậy đống vàng này phải nặng khoảng 70 đến 80 lượng.
Lòng Kyle đau như cắt. Dù là hoàng tử, anh ta cũng chẳng có nhiều tiền để tiêu xài.
Phụ hoàng là một vị vua đầy tham vọng, luôn nhân lúc mình còn sống để mở rộng lãnh thổ công quốc. Để có đủ ngân sách quân sự để tích trữ binh lính và nuôi ngựa, người trong vương cung không thể không sống tằn tiện.
Hơn nữa, vua Kinok rất nghiêm khắc trong việc giáo dục con cái. Ông hiểu rõ cuộc sống xa hoa dễ làm con người ta sa đọa, nên không cho phép các hoàng tử và công chúa sa đà vào ăn chơi và tiêu sài hoang phí. Thay vào đó, ông muốn họ giữ đầu óc tỉnh táo để lựa chọn người thừa kế tốt nhất.
Phụ vương có thể cung cấp cho con cái của mình quần áo lộng lẫy và xe ngựa để thể hiện thân phận địa vị; ông ta có thể cung cấp thức ăn và chỗ ở để chúng có thể lớn lên khỏe mạnh, nhưng nếu ông ta không cho chúng lãnh thổ và quyền cai trị hay đánh thuế, nên anh ta không thể nuôi dưỡng được binh lính riêng.
Tiêu mười mấy đồng vàng này gần như tiêu hết nửa tháng tiền sinh hoạt của Kyle, làm sao không đau lòng cho được?
Anh ta vẫn phải trả lương hàng tháng cho Chad và nuôi dưỡng con ma thú ăn vàng. Liệu anh ta có thực sự phải bán những viên bảo thạch trên thắt lưng của mình không?
Sắc mặt Kyle càng lúc càng đen, thậm chí còn đen hơn cả đáy nồi, người hầu gái cũng không dám đưa tay lấy tiền vàng.
“Thưa ngài, ngài thực sự đã đặt quá nhiều. Hay là… tôi sẽ hoàn lại một phần nhé?” Cô ấy nói một cách tử tế.
“Sao lại trả lại? Tôi đã nói là nếu không ăn hết được thì vứt đi mà!” Kyle nổi giận. Giờ mà bảo anh ta trả lại thì chẳng khác nào tự tát vào mặt mình.
Một giây trước anh ta còn khoe khoang hào phóng, giây sau lại hối hận trả lại bánh. Hai ả phụ nữ tham lam, tự phụ phía sau sẽ nghĩ về hắn thế nào đây?
“Bây giờ, ngay lập tức, làm cho xong những thứ ta gọi. Ngươi hiểu chưa?”
Người hầu gái run rẩy: “Tôi hiểu rồi, thưa ngài.”
“Nếu đã hiểu rồi thì cầm lấy tiền đi!” Kyle trừng mắt giận dữ.
“Vâng, vâng.” Người hầu gái rụt rè nhặt từng đồng vàng lên, đếm từng đồng một. Đến số mười bốn thì dừng lại, rồi lấy ra năm mươi lăm đồng bạc.
“Thưa ngài, đây là số tiền vàng và số tiền bạc được trả lại cho ngài. Xin ngài hãy kiểm tra chúng.”
Hàng chục đồng bạc chất thành một ngọn núi nhỏ, xen lẫn bảy tám đồng vàng. Cô giơ chúng lên và nhẹ nhàng đặt trước mặt Kyle.
Người hầu gái có chút lo lắng, nghĩ rằng vị thiếu gia quý tộc cao quý kiêu ngạo này có thể sẽ không nhận, vậy thì cô không thể tránh khỏi việc sẽ phải thuyết phục anh ta lần nữa, điều này sẽ chỉ khiến anh ta lại mắng cô thêm trận nữa.
Không còn cách nào khác, ai bảo quy định của chủ cửa hàng quy định rằng cửa hàng không được thu thêm dù chỉ một xu nào cho khách hàng?
Hơn nữa, chủ nhân lại ở ngay bên cạnh nên cô không dám công khai cãi lời.
“Tôi đã nói là không…” Kyle thực sự muốn từ chối, nhưng khi đống tiền vàng và bạc sáng bóng được đẩy ra trước mặt, anh ta mới ý thức được đó là số tiền lớn đến mức nào.
Có thể mua hơn 2.000 miếng bít tết và ăn hơn 800 bữa ăn tại nhà hàng của trường trong suốt một năm!
Lời nói nghẹn ở cổ họng, nhưng rồi lại bật ra khỏi kẽ răng: “Không cần đếm. Thiếu một chút ta cũng không ngại.”
Không ngờ, cô hầu gái nghe vậy lại rất nghiêm túc: “Thưa quý ngài, ở tiệm bánh Escore tuyệt đối không bao giờ ăn bớt khách hàng. Chúng tôi đã được đào tạo bài bản trước khi vào làm, những ai không giỏi tính toán sẽ không được làm thu ngân.”
Cô ấy lấy ra một khung gỗ hình chữ nhật từ dưới quầy. Bên trong là những chuỗi hạt màu đen có số lượng bằng nhau, với một thanh ngang chạy qua giữa, chia các hạt thành hai hạt ở trên và năm hạt ở dưới. Đó là bàn tính soroban.
“Đây là công cụ tính toán của quán. Nếu ngài không tin tôi, tôi có thể tính lại cho ngài.”
Khuôn mặt Kyle đỏ bừng và xanh mét, anh ta ước gì có thể một nhát giết chết ả hầu gái này ngay tại chỗ.
Còn lấy ra một đống hạt cườm kỳ lạ, nói rằng đó là dụng cụ tính toán. Thật là xấc xược. Anh ta chưa từng thấy chúng trước đây. Ai mà biết được chúng có tính chính xác không chứ?
“Không cần tính nữa. Ta tin.” Kyle nghiến răng nghiến lợi thốt ra từng từ, đến nỗi tai anh căng ra.
Nếu không phải còn có xung quanh còn có người nhìn, hôm nay anh đã giết hết bọn bọn dân đen này rồi, tất cả bọn chúng!
Phía sau Kyle, La Vi không nhịn được muốn cười, nhưng cô không dám cười thành tiếng, cơ quanh hàm đau nhức vì phải nín cười.
Quay về, cô nhất định sẽ tăng lương cho người hầu gái này, xét đến sự tận tụy của cô ấy với công việc. Cô ấy xứng đáng được khen thưởng vì đã không ngần ngại đắc tội một quý tộc để bảo vệ danh tiếng của cửa hàng.
Lúc đầu, Jean nhìn Kyle với ánh mắt lấp lánh, nhưng giờ đây vẻ mặt cô ấy có vẻ muốn nói lại thôi, như thể ảo tưởng của cô về thần tượng này đã tan vỡ.
Kyle cứng nhắc bỏ tiền vào túi. Anh cảm thấy trái tim mình như chết lặng. Anh muốn chôn vùi cửa hàng này cùng với trái tim mình!
Cô hầu gái thở phào nhẹ nhõm sau khi Kyle nhận tiền. Nụ cười thân thiện lại hiện lên trên khuôn mặt, cô đọc lời quảng cáo một cách tận tâm: “Thưa ngài, chúng tôi cũng có chương trình ưu đãi giảm giá nạp thẻ thành viên nữa~”
“Đối với một khách hàng thân thiết như bạn, nếu bạn nạp tiền hoặc chi tiêu mười đồng vàng cùng một lúc, bạn có thể tận hưởng sự kiện tặng bánh mới với mức giảm giá một lần cho mỗi mười đồng vàng bạn chi tiêu tại cửa hàng. Trong tương lai, khi đến mua bánh ngọt, bạn chỉ cần xuất trình thẻ thành viên để được giảm giá 20%. Bạn có muốn tham gia không?”
Biểu cảm của Kyle tươi tỉnh hơn một chút khi nghe đến cụm từ “khách hàng lớn”, nhưng ánh mắt lại trở nên lạnh lẽo khi nghe đến cụm từ “nạp mười đồng vàng”.
“Không, tôi không muốn tham gia vào một sự kiện rẻ tiền như vậy.”
“Anh thật sự không muốn đi cùng chúng tôi sao?” Cô hầu gái tỏ vẻ tiếc nuối :”Tổng giá trị món tráng miệng anh vừa mua hơn mười đồng vàng. Anh có thể trực tiếp nhận thẻ thành viên vàng hàng tháng của chúng tôi mà không cần trả thêm bất kỳ khoản phí nào. Anh không chỉ được hưởng ưu đãi VIP và dịch vụ giao đồ ăn tận nơi trong cửa hàng chúng tôi mà còn được hoàn lại hai đồng vàng với giá ưu đãi!”
Mắt Kyle lóe lên. Hai đồng vàng? Thẻ thành viên vàng? Dịch vụ VIP?
Anh ta đứng thẳng ngay lập tức: “Vậy thì chúng ta tham gia nhé.”
Cho La Vi thấy anh ta hào phóng đến mức nào. Chỉ cần vung tay là có thể đãi cô một bữa tiệc thịnh soạn trị giá hơn mười đồng vàng, hơn nữa còn là thành viên VIP ở đây!
Để thể hiện sự hào phóng của mình, Kyle quay lại, hất tóc, rồi nhìn La Vi bằng ánh mắt lấp lánh: “Học muội, ta tặng tấm thẻ hội viên này. Từ giờ trở đi, em sẽ là thành viên hoàng kim ở đây.”
You cannot copy content of this page
Bình luận