Thế nhưng, lão thái thái là người đã nhìn nàng lớn lên, làm sao có thể không biết gì được chứ. Bà cụ bèn thở dài một hơi nói: “Muốn khóc thì cứ khóc đi, khóc ra sẽ thấy dễ chịu hơn, bà nội cũng không cười con đâu.”
Chử Du cắn chặt môi lắc đầu, phải một lúc lâu sau mới hoàn hồn lại, khẽ nức nở nói: “Bà nội, A Du cảm thấy may mắn ạ.”
“May mắn vì đã nhìn thấu bộ mặt thật của hắn ta từ sớm.”
Chỉ cần nàng không gả cho hắn ta, bà nội sẽ không ra đi sớm như vậy, và tất cả mọi người trong Chử gia cũng sẽ không bị hại chết.
Nàng thực sự cảm thấy rất may mắn.
“A Du có thể nghĩ được như vậy là tốt rồi.” Lão phu nhân hiền từ nói: “Chuyện này vốn dĩ không phải lỗi của con. Con gái mà, ai cũng có lúc mới biết yêu, nhìn nhầm người cũng không phải chuyện gì to tát, chúng ta dứt khoát kịp thời là được. Cuộc đời của A Du chỉ vừa mới bắt đầu thôi, sau này nhất định sẽ gặp được một người tâm đầu ý hợp, cùng con bách niên giai lão.”
Chử Du gật đầu, giọng nghèn nghẹn đáp: “Vâng, bà nội nói phải ạ.”
Chử Du lại rúc vào lòng lão phu nhân làm nũng một lúc, dỗ cho lão phu nhân cười không ngớt.
Sau đó, nàng mới nói vào chuyện chính: “Bà nội, A Du có chuyện muốn nhờ bà ạ.”
Lão phu nhân đã sớm nhìn thấu ý đồ của nàng, nụ cười trên mặt vẫn chưa tan đi: “Con bé này, hễ có chuyện là lại giở thói làm nũng ngay. Bà đã nhìn ra từ lâu rồi, nói đi, có chuyện gì cần bà giúp nào?”
Chử Du cười lấy lòng, ngẩng gương mặt còn vương vệt nước mắt lên, ngoan ngoãn nói: “Chuyện gì cũng không qua được mắt bà nội.”
Lão phu nhân hừ một tiếng, chấm nhẹ vào chóp mũi nàng, giọng cưng chiều nói: “Bà nhìn con lớn lên, chẳng lẽ còn không hiểu cái con bé ranh ma này sao?”
Chử Du nhân thế liền dùng trán cọ cọ vào tay lão phu nhân, rồi mới nghiêm túc nói: “Bà nội, chuyện của Cảnh Thời Khanh, A Du muốn tự mình điều tra.”
Sắc mặt lão phu nhân sững lại, bà không tài nào ngờ được Chử Du lại có suy nghĩ này.
“Tại sao?”
“Bà nội, chuyện này, con muốn tự mình điều tra cho rõ ràng, cũng xem như là để gỡ bỏ nút thắt trong lòng, cho bản thân một lời giải đáp.” Ánh mắt Chử Du kiên định, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Hơn nữa, bà nội cũng biết, gia đình mình trước nay luôn bảo bọc con quá kỹ, đến nỗi những gì con thấy, những gì con nghe đều là những chuyện tốt đẹp, tích cực, chưa từng nghe qua những chuyện âm tư nơi hậu viện, những âm mưu toan tính. Nhưng A Du rồi cũng phải trưởng thành, sau này gả đi, nếu may mắn gặp được người quân tử thì không sao, nhưng nhỡ như giao phó nhầm người, chẳng phải A Du đến cả sức tự bảo vệ mình cũng không có hay sao?”
Chử lão thái gia lúc còn tại thế đã lập ra quy củ, con cháu đời sau của nhánh Chử gia ở Trường An đều không được phép nạp thiếp, nếu không sẽ bị đuổi khỏi gia môn, vĩnh viễn không được quay về.
Ba vị gia của Chử gia đều tuân theo mệnh lệnh của lão thái gia, cả đời chỉ cưới một vợ, đừng nói là nạp thiếp, ngay cả thông phòng cũng chưa từng có.
Ba vị phu nhân đều do ba vị thiếu gia tự mình lựa chọn, bao nhiêu năm nay vẫn luôn ân ái mặn nồng, chưa từng hai lòng, quan hệ chị em dâu cũng vô cùng tốt đẹp. Chính vì vậy, từ nhỏ Chử Du đã quen nhìn thấy cảnh gia đình hòa thuận vui vẻ, chưa từng chứng kiến bất cứ chuyện xấu xa nào.
Cộng thêm việc người Chử gia luôn cố tình bao bọc, nên đã nuôi dưỡng nàng thành một người không rành thế sự, tính tình thuần khiết không tì vết.
Nếu không phải vì giấc mộng kia, Chử Du sẽ không bao giờ cảm thấy như vậy có gì không tốt.
Thế nhưng, sau khi trải qua giấc mộng thảm khốc đó, Chử Du không muốn tiếp tục như vậy nữa.
Nàng muốn nhanh chóng trưởng thành, học cách bảo vệ người nhà, bảo vệ chính mình.
Cho dù không thể giúp được gì cho gia đình, thì ít nhất cũng không thể gây thêm phiền phức, không thể trở thành gánh nặng.
“Hơn nữa…” Chử Du nhìn lão phu nhân, nói tiếp: “Chử gia chúng ta tuy có quy định không cho phép con cháu nạp thiếp, nhưng bà nội cũng biết đấy, ở thành Trường An này, ngoài Chử gia ra, còn có bao nhiêu người cả đời chỉ cưới một vợ? Nếu sau này con may mắn được phu quân yêu thương một đời một kiếp một đôi người, đó đã là vạn hạnh. Nhưng nếu không được thì sao ạ?”
“Đến lúc đó, nếu con không biết gì cả, thì làm sao có thể đứng vững ở nhà chồng đây?”
Những lời này của Chử Du khiến lão phu nhân hồi lâu không thể hoàn hồn.
Sao bà cụ lại chưa từng có những lo lắng như vậy chứ, thế nhưng mỗi lần nhìn thấy đôi mắt trong veo và nụ cười vô lo vô nghĩ của cháu gái, bà cụ lại không nỡ lòng nào dạy cho nó những đạo lý về lòng người hiểm ác trên thế gian này.
Bà cụ cũng luôn nghĩ rằng, Chử gia nghiệp lớn như vậy, chẳng lẽ còn không bảo vệ nổi một vị cô nương hay sao.
Chỉ cần tìm cho tiểu Du Nhi của bà một người chồng có phẩm hạnh tốt, lại có Quốc Công phủ làm chỗ dựa, thì sao có thể để người khác bắt nạt được.
Cho dù sau này bà cụ không còn nữa, con trai con dâu không còn nữa, thì con bé vẫn còn bốn người ca ca cơ mà.
Với tình yêu thương mà bốn đứa cháu trai dành cho muội muội, chắc chắn sẽ không để muội muội phải chịu bất kỳ ấm ức nào.
You cannot copy content of this page
Bình luận