Hoắc Thiệu Đình nói trêu thì trêu vậy, nhưng vẫn đồng ý một cách sảng khoái.
“Em biết ngay anh hai là tốt nhất mà.” Hoắc Minh Châu lại kéo Cố Trường Khanh đến để hòa giải mối quan hệ giữa họ. Cô luôn cảm thấy hai người này có gì đó không ổn, nhưng không biết nguyên nhân là gì.
Cố Trường Khanh sắp trở thành con rể nhà họ Hoắc. Quy mô của tập đoàn Hoắc thị lớn hơn Cố thị gấp nhiều lần, về mặt quan hệ, nhà họ Cố càng không thể so sánh với nhà họ Hoắc.
Một Ôn Mạn, không đáng để anh ta trở mặt với Hoắc Thiệu Đình.
Anh ta nói rất khách sáo: “Cảm ơn anh cả.”
Hoắc Thiệu Đình chỉ cười nhạt.
Anh ta lại cầm cuốn tạp chí lên lật xem bâng quơ, thái độ có thể xem là khá lạnh nhạt, ngay cả khi Hoắc Minh Châu làm nũng cũng không ăn thua.
Bốn rưỡi chiều, Hoắc Thiệu Đình đứng dậy.
“Anh có việc, về trước đây.”
Ông bà Hoắc khó khăn lắm mới thấy con trai về, đương nhiên giữ lại dùng bữa.
“Lần sau nhé! Con có việc thật.” Hoắc Thiệu Đình xoa đầu em gái.
Anh ta vừa đi, Cố Trường Khanh cũng nói không ở lại ăn cơm.
Hoắc Minh Châu sợ anh khó xử, liền chủ động tìm lý do giúp anh rồi tiễn anh ra tận xe, ánh mắt đầy tình tứ nói: “Anh đừng để bụng nhé, anh hai em trước giờ vẫn vậy, chẳng nồng nhiệt với ai bao giờ.”
Cố Trường Khanh cười khẩy thành tiếng.
Chẳng nồng nhiệt với ai bao giờ, vậy Ôn Mạn thì sao?
Anh ta không nói nhiều, trực tiếp lên xe, đuổi theo xe của Hoắc Thiệu Đình, giữ một khoảng cách xa xa bám theo.
Hoắc Thiệu Đình nắm vô lăng, liếc nhìn vào gương chiếu hậu.
Anh ta trông thấy xe của Cố Trường Khanh.
Anh ta cười cười, không có ý định cắt đuôi mà cứ lái xe với tốc độ vừa phải, đảm bảo Cố Trường Khanh có thể bám theo.
Nửa tiếng sau, anh ta đón được Ôn Mạn.
Ôn Mạn có lẽ vừa gặp ông Ôn Bá Ngôn, lúc lên xe, khóe mắt rõ ràng hơi đỏ…
Hoắc Thiệu Đình vốn không phải người tinh ý, đặc biệt là với phụ nữ, nhưng lúc này anh ta lại dịu dàng hỏi: “Gặp được người rồi sao còn khóc thành thế này? Mắt có đau không?”
“Em không khóc.” Ôn Mạn che giấu.
Hoắc Thiệu Đình khẽ cười, anh ghé sát lại, thì thầm: “Hay là vì sắp bị anh bắt nạt nên mới khóc? Anh còn chưa ra tay mà em đã thế này rồi à?”
Ôn Mạn khẽ quay mặt đi.
Hoắc Thiệu Đình cười cười, lúc khởi động xe, anh ta thản nhiên liếc nhìn gương chiếu hậu.
Kiên nhẫn thật đấy, vậy mà vẫn còn bám theo!
…
Đang là giờ tan tầm, đường sá có chút kẹt xe.
Trong lúc chờ đèn đỏ, Hoắc Thiệu Đình thuận miệng hỏi thăm tình hình của Ôn Bá Ngôn, Ôn Mạn kể lại cho anh ta nghe tường tận.
“Vali nhỏ thế này, đã mang đủ đồ chưa?” Hoắc Thiệu Đình đột nhiên hỏi.
Ôn Mạn nghĩ một lát: “Chỗ anh không có dép lê nữ, em muốn mua một đôi.”
Hoắc Thiệu Đình “ừm” một tiếng.
Anh hạ cửa kính xe xuống, cúi đầu châm một điếu thuốc, lúc hút thuốc, khuỷu tay anh gác lên thành cửa sổ… đủ để chiếc xe phía sau nhìn thấy rõ.
Xe cộ di chuyển rất chậm, phải mất nửa tiếng mới đến gần khu chung cư.
Hoắc Thiệu Đình dừng xe bên lề đường.
Anh tháo dây an toàn, quay đầu nói với Ôn Mạn: “Đối diện có cửa hàng đồ gia dụng, em muốn mua thêm gì thì qua đó chọn, anh sang hiệu thuốc đối diện mua ít thuốc.”
Vừa nói, anh ta vừa rút từ trong ví ra một chiếc thẻ bạch kim, rồi nói cho Ôn Mạn mật khẩu.
“Sau này chi tiêu trong nhà cứ dùng thẻ này.”
Ôn Mạn do dự một chút rồi cũng không từ chối. Cô xuống xe, bước vào cửa hàng đồ gia dụng. Cô không biết rằng đây là nơi mà cư dân trong tòa nhà của Hoắc Thiệu Đình thường lui tới, chỉ cần đi mua sắm vài lần là sẽ gặp hàng xóm.
Hoắc Thiệu Đình rít nốt nửa điếu thuốc còn lại rồi mở cửa xe.
Anh đi về phía hiệu thuốc bên kia, đến thẳng quầy lấy hai hộp vuông nhỏ.
Trên đó có ghi cỡ L.
Anh cầm trên tay, rất tự nhiên rút hai tờ 100 tệ từ trong ví ra đưa cho nhân viên thu ngân.
Nhân viên thu ngân là một phụ nữ trạc bốn mươi tuổi, vừa ngước lên nhìn thì mắt đã sáng rỡ, lúc quét mã tính tiền mà lòng xuân phơi phới, chỉ ước gì hai hộp sản phẩm kia của Hoắc Thiệu Đình đều được dùng trên người mình.
Hoắc Thiệu Đình quay lại xe, vừa lúc Ôn Mạn cũng mua đồ xong.
You cannot copy content of this page
Bình luận