Hắn biết rõ Sở Việt Tuyên đã đặt thuật truy tung và tặng cô một thanh đoản kiếm. Mộ Dung Linh cũng đã đưa cho cô một lá bùa hộ mệnh. Hắn biết, chỉ cần Giang Nguyệt Điệp ngoan ngoãn, cô tuyệt đối sẽ không gặp chuyện gì. Hắn cũng đã quyết định sẽ giết cô.
…Vậy tại sao? Ôn Liễm Cố suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn không tìm ra lời giải. Cảm giác bực bội trong lòng càng thêm dữ dội. Cơn giận dữ đã lâu không xuất hiện bất ngờ trào dâng, sát khí cuồn cuộn như muốn trả thù, bao trùm khắp không gian. Đôi mắt hắn ánh lên sắc đỏ, ngón tay co lại, lớp vảy rắn màu xanh ngọc bích mờ mờ hiện lên trên cổ tay trắng như tuyết.
‘Bùm—’ một tiếng, như có thứ gì đó vô hình nổ tung trong không khí. Trong khoảnh khắc, cửa sổ rung lên dữ dội, cả căn phòng lắc lư như thể sắp sụp đổ.
Nhưng đúng lúc đó, một tia sáng trắng mảnh như sợi chỉ phát ra từ ngón tay phải của Ôn Liễm Cố, nhanh chóng lan ra, quấn lấy cơ thể hắn, siết chặt cổ tay rồi thắt chặt lấy cổ. Vài giây sau, căn phòng trở lại yên tĩnh.
Bên ngoài, màn đêm tĩnh mịch, chỉ có tiếng gió thổi qua cỏ cây. Yên tĩnh đến mức như thể chẳng có gì thay đổi. Nhưng thực ra, trời đã sắp sáng. Một tia sáng mờ nhạt như sợi chỉ đang lặng lẽ lan ra từ phía chân trời.
Giang Nguyệt Điệp đã bị bắt đi được một lúc lâu. Ôn Liễm Cố mở mắt, lại một lần nữa mở lòng bàn tay. Đóa lan hồ điệp vẫn nằm yên trong đó. Dù vừa rồi yêu lực bộc phát, nó vẫn không hề bị ảnh hưởng.
Vận khí của nó quả thật không tệ.
Ôn Liễm Cố nhìn chằm chằm vào đóa hoa rất lâu, miễn cưỡng tìm ra một lời giải thích. Thì ra, hắn không thích người khác chạm vào đồ của mình. Cuối cùng đã có câu trả lời, Ôn Liễm Cố hài lòng gật đầu.
Ngay giây tiếp theo, hắn bất ngờ đứng dậy, vạt áo trắng như tuyết theo động tác vẽ nên một đường cong tuyệt đẹp, tựa như một lưỡi dao tuyết sắc bén, xé toạc màn đêm.
Người ta thường nói: “Xem cờ không nói mới là quân tử,” bởi trên bàn cờ, mỗi nước đi đều không thể hối hận, chẳng cần ai lên tiếng.
Nhưng Ôn Liễm Cố chưa bao giờ là một quân tử. Vì thế, hắn có thể hối hận.
Giang Nguyệt Điệp đột ngột mở mắt. Màn đêm đen kịt bao trùm, đầu óc cô còn chưa kịp tỉnh táo, phút chốc ngỡ mình lại xuyên không thêm lần nữa.
Ngọn nến nhỏ lập lòe, phát ra một quầng sáng mỏng manh, soi rọi hình dáng mơ hồ của căn phòng. Bốn bức tường, trần nhà và sàn nhà đều được lát gạch sứ màu đen, lạnh lẽo và cứng rắn. Nhưng bài trí trong phòng lại vô cùng xa hoa. Chủ nhân nơi này không tiếc tiền, ngay cả bàn trà bên cạnh cũng được khảm đá quý, còn chiếc bàn trang điểm phía xa thì rực rỡ hơn cả ánh nến, ánh sáng phản chiếu lấp lánh như vàng.
Đẹp thì có đẹp, nhưng nó lại mang một vẻ âm u kỳ quái, khiến người ta liên tưởng đến một thứ… Giang Nguyệt Điệp cứng người, chỉ dám đảo mắt, không dám cử động dù chỉ một chút. Nơi này thật sự quá giống một cỗ quan tài.
Rõ ràng, cô đã không còn ở trong khách điếm. Vô thức siết chặt tay áo, ký ức trước khi ngủ dần quay về, và cô lập tức nhận ra tình cảnh của mình. Kẻ điều khiển rối cuối cùng cũng ra tay rồi.
Dù đã đoán trước đủ kiểu tình huống và chuẩn bị đủ mọi phương án, nhưng khi thật sự đối mặt, Giang Nguyệt Điệp vẫn căng thẳng đến mức không chịu nổi. À, lúc đó Sở Việt Tuyên và mấy người kia đã dặn cô những gì nhỉ? Hình như là bảo cô đừng…
‘Rẹt——’
Một âm thanh nhỏ vang lên, như móng tay cào lên tường, vừa chói tai vừa khiến người ta rợn tóc gáy. Trong căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, âm thanh ấy càng trở nên rõ ràng và lạnh lẽo. Ban đầu còn ở xa, không nghe rõ lắm.
Nhưng giờ thì… nó đang đến gần. Lưng cô ướt đẫm mồ hôi lạnh, toàn thân căng cứng, đầu ngón tay lạnh toát. Có một chuyện, Giang Nguyệt Điệp chưa từng nói ra. Đừng nhìn cô lúc nào cũng mạnh mẽ, miệng lưỡi sắc bén, thực ra cô rất sợ bóng tối. Không chỉ sợ tối, mà còn sợ ma.
Nỗi sợ bóng tối và ma quỷ của Giang Nguyệt Điệp ám ảnh đến mức phim kinh dị nội địa cô cũng không dám xem. Nếu không phải vì thế, có lẽ cô đã không hoảng loạn đến mức căng thẳng và bám chặt lấy tay áo Ôn Liễm Cố khi ở trong địa lao.
Cái tên “Ôn Liễm Cố” lướt qua đầu lưỡi, kỳ lạ thay, lại khiến cô bình tĩnh hơn đôi chút. Dù biết rõ theo cốt truyện, người đến cứu cô lẽ ra phải là nam chính Sở Việt Tuyên, nhưng khi nghĩ đến ba chữ “Ôn Liễm Cố”, cô lại cảm thấy an tâm hơn.
‘Xào xạc——’
Âm thanh ấy càng lúc càng gần, và giờ thì đã dừng lại ngay sau lưng cô. Không còn lựa chọn nào khác, Giang Nguyệt Điệp cứng người quay đầu lại. Ngay khoảnh khắc nhìn rõ thứ kia, máu trong người cô như đông cứng lại.
You cannot copy content of this page
Bình luận