Danh sách chương

Khi Quý Minh Hi đi vào, lớp học đã trở lại trạng thái yên tĩnh.

“Quý Nhất đâu rồi?” Anh hỏi.

Giản Hoang đáp: “Năng lực của cậu ta không công bằng với các học sinh khác, nên tôi để cậu ấy tự học một mình trong một căn phòng rồi.”

“Anh chu đáo thật.” Quý Minh Hi khen ngợi.

Giản Hoang khẽ gật đầu: “Chuyện nhỏ.”

Ánh mắt Lý Thu Thu vô thức nhìn xuống cái bụng phẳng lì của bạn học mới — trong đó thật sự có thể nhét bài kiểm tra vào được sao?

Tác giả có lời muốn nói:

Giản Hoang: Chuyện nhỏ. (Vợ khen mình kìa!)

Bách Hiểu Sinh: Xì!

Về chuyện xảy ra tối qua:

Quý Hảo: Tôi có tốt không?

Đệ Nhất: Tốt, nhưng vẫn kém tôi một chút, dù sao tôi cũng là hạng nhất mà.

Quý Hảo: (nuốt luôn)

**

Sau khi để học sinh mới tự giới thiệu, Quý Minh Hi liền gọi Giản Hoang đi cùng, để các học sinh tự làm quen với nhau.

Anh mở email nhận được trong điện thoại ra, nói: “Trấn Thanh Hà sắp thực hiện việc xóa điểm sáp nhập rồi. Tôi nghe Quý Hảo nói trường mình có năm mươi học sinh, sao tôi lên trang giáo dục chỉ thấy có sáu người vậy?”

Dĩ nhiên là vì nơi này vốn chẳng phải trường học gì cả. Giản Hoang nhìn anh thật sâu, rồi quyết định từ bỏ ý định giải thích.

Nơi này, bản chất là một nhà giam giam giữ ma quỷ. Là do Quý Minh Hi biến nó thành một ngôi trường, nên học sinh cũng chỉ là những người do anh tìm về.

Nhưng chuyện này khó mà giải thích rõ ràng, mà Giản Hoang cũng chẳng muốn phải giải thích.

Quý Minh Hi đã quen với sự im lặng của Giản Hoang, hoặc có thể nói rằng ngay từ lần đầu gặp mặt anh đã cảm nhận được — người này không mấy yêu thích lũ trẻ ở trường. 

Nhưng anh cũng chẳng thể trách móc gì, bởi trong ký ức của mình, ngôi trường này trước khi anh đến thậm chí chẳng có giáo viên, Giản Hoang chỉ giống một người quản lý lạnh lùng, miễn là không xảy ra chuyện thì thế nào cũng được.

Nhưng đã đến rồi, anh sẽ không để lũ trẻ này tiếp tục bị bỏ mặc như trước kia nữa.

“Trường mình có sổ danh sách học sinh không? Tôi sẽ đi tìm lại mấy đứa trốn học.” Quý Minh Hi hỏi.

“Tìm lại?” Giản Hoang nhìn anh như muốn đục một lỗ chui vào đầu anh xem rốt cuộc trong đó đang chứa cái gì: “Cậu còn muốn đưa thêm người vào chỗ này à?”

Ánh nhìn của hắn khiến Quý Minh Hi hơi chột dạ, nhưng vẫn cắn răng đáp: “Dĩ nhiên là phải tìm về rồi. Tuổi còn nhỏ mà không đi học, lang thang bên ngoài rất nguy hiểm. Dù sao thì tôi cũng nhất định sẽ đưa các em ấy quay lại.”

“Minh Hi, cậu…” Giọng Giản Hoang lạnh như băng, cứ như sắp nổi giận đến nơi, nhưng cuối cùng lại chỉ hóa thành một tiếng thở dài nặng nề.

Hắn lấy ra một quyển sổ chỉ bằng bàn tay, nhét vào ngực Quý Minh Hi rồi xoay người bỏ đi.

Không hiểu sao, Quý Minh Hi lại cảm thấy từ bóng lưng lạnh nhạt kia toát ra một vẻ giận dỗi — cứ như một đứa trẻ cứng đầu đang vùng vằng. Cũng khá đáng yêu.

Sổ danh sách học sinh, từ kiểu dáng đến giấy đều mang nét cổ xưa, nhưng thiết kế lại vô cùng hiện đại. 

Bên trong ghi chép chi chít ít nhất hàng trăm cái tên. Sáu cái tên đầu là những học sinh đang có mặt ở trường, hiện màu xanh lam, bấm vào sẽ thấy thông tin cơ bản. Còn lại đều là màu xám, không thể nhấn vào được — xem ra đó là những học sinh vẫn chưa được tìm thấy.

Có được thứ này, sau này bắt học sinh trốn học sẽ dễ hơn nhiều rồi.

Anh gập sổ lại, không hiểu sao lại nhớ đến mấy cuốn sổ thu thập nhân vật trong game.

***

Bầu không khí trong lớp có chút gượng gạo, ngoại trừ Lý Thu Thu, chẳng ai muốn làm quen với Quý Hảo. Nhưng cô ta cũng không bận tâm, tự tìm một chỗ ngồi xuống, hỏi: “Thầy nói phải học, vậy học là học thế nào?”

Vừa dứt lời, mọi người lập tức hăng hái hẳn lên. Quý Xa Xa đẩy bài kiểm tra của mình lên bàn cô ta: “Học thì phải bắt đầu từ những cái đơn giản nhất như một cộng một. Bài này dùng để xây nền tảng là tuyệt nhất.”

“Đừng nghe cậu ta nói bậy. Một con quái đô thị như cậu làm gì đến mức không biết một cộng một. Cậu làm thử bài này đi, nền tảng hơn.” Bách Hiểu Sinh nhiệt tình đưa bài kiểm tra của mình tới, nhưng Quý Hảo chẳng thèm nhìn, hất tay cậu bé ra ngay.

“Tôi không tin cậu. Những con quỷ quái từng nói chuyện với cậu chẳng có cái kết nào tốt đẹp cả.” Quý Hảo quay đầu về phía người duy nhất là con người trong lớp, nói: “Cậu nói cho tôi nghe đi.”

“Ờ… nhưng lần sau có thể quay cả người lại không?” Lý Thu Thu sắp khóc đến nơi. Dù biết đối phương không phải người, nhưng giữa ban ngày ban mặt mà thấy một mỹ nữ quay đầu ngược 180 độ giữa không trung thì… quá sức kinh dị rồi đấy!

“Chậc, con người đúng là phiền phức.” Quý Hảo không quay đầu nữa, mà chuyển luôn cả thân mình qua — trông thì có vẻ bình thường, nhưng quá trình thì đúng là âm u rợn người thật sự.

 

Hết

Chương 48:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Là Tớ Đây

    Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”

  2. Cấp 1

    SHYoon

    Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂

Trả lời

You cannot copy content of this page