Danh sách chương

Lý Tùng La cảm thán: “Thật giống đang đánh trò du hí.”

Đoạn liền tiện tay ném mũ sang một bên, tiếp tục lục lọi bên trong.

Tàng khố giao long quả nhiên phong phú, mà phẩm chất đều cực cao, cấp thấp nhất cũng là huyền cấp. 

Thậm chí nơi sâu trong khố, Lý Tùng La còn tìm được mấy kiện thiên cấp trung phẩm —— có lẽ giao long vốn nhát chết, nên thu thập đa phần đều là loại pháp bảo phòng ngự.

Thế nhưng chẳng thấy cây tán nào.

Lý Tùng La vốn dĩ đến nơi này, nguyên chỉ muốn tìm cho Tạ Phù Cừ một cây ô mà thôi.

Những pháp khí vốn sắp xếp chỉnh tề trên giá, bị nàng lật tới lật lui, cuối cùng ném loạn thành một bãi dưới đất. 

Nàng giẫm qua một sợi chuỗi hạt bát bảo lấp lánh, rồi từ ám cách trên vách tường khêu ra một chiếc hộp gỗ dài.

Lý Tùng La ôm lấy ám cách, mạnh tay lắc mấy lượt, bên trong chẳng vang lên chút động tĩnh nào. 

Trong lòng nàng dấy lên vài phần hiếu kỳ, bèn thắp lửa, đốt tan tầng linh khóa bao bên ngoài hộp, chính là thuật phóng hỏa nàng kế thừa từ kiếp trước, một khi đã luyện thuần thục thì vô cùng hữu dụng, chẳng luận là giết địch, phá khóa hay sưởi ấm, đều thuận tay như ý.

Quả thật có thể xưng là vạn năng ngoại treo thuật.

Chiếc hộp gỗ “tách” một tiếng mở ra, bên trong lặng lẽ nằm một vỏ kiếm màu đen.

Lý Tùng La nhìn chăm chú vào vỏ kiếm đen ấy, khóe mày khẽ nhướng; thứ này đối với nàng mà nói thậm chí còn có mấy phần quen mắt, bởi ngay hôm qua, trong giấc mộng, nàng vẫn thấy thiếu niên Tạ Phù Cừ ôm vỏ kiếm này trong ngực.

“Đây cái là gì? Giống mấy kẻ si mê ngầm đi sưu tầm di vật của thần tượng?” Lý Tùng La cười nhẹ, buông một câu đùa, rồi từ trong ô chứa vật phẩm rút ra thanh kiếm Liên Hoa, tra thẳng vào vỏ kiếm.

Lưỡi kiếm cùng vỏ khớp chặt khít, không có chút khe hở, ngay khi kết hợp, ai cũng có thể nhận ra chúng vốn là một đôi.

Lý Tùng La lấy ra hoàng chỉ cùng bút lông, “soạt soạt” viết mấy hàng chữ, sau đó đốt gửi cho Tạ Phù Cừ.

Khói trắng từ tờ giấy vàng cháy lan tỏa, lượn lờ trôi qua giữa hai người. Lý Tùng La một tay nắm bút lông, đôi mắt mong chờ nhìn về phía Tạ Phù Cừ. 

Làn khói vờn quanh gương mặt xám trắng phủ đầy tử khí của hắn, hắn lặng lẽ ngồi trong bóng tối của giá để đồ.

Bóng khói in trên gò má nhợt nhạt kia lưu lại một tầng hắc ảnh trôi động như vây đuôi cá.

Con ngươi hắn chậm rãi xoay một vòng, vẫn chẳng hề có tiêu cự. Khi mở miệng, thanh âm cũng thong thả, mang theo âm điệu như đang gọi tên Lý Tùng La:

“Kiếm cùng vỏ vốn là một cặp, nhờ vượt qua một trận tỷ thí mà ta mới có được. Thanh kiếm này vốn chẳng gọi là Liên Hoa Kiếm, tên gốc là gì thì ta đã quên mất rồi.”

“Hình như khi ấy còn có một đoạn thoại tình tiết, nhưng ta đã bỏ qua, trực tiếp đánh nhanh đoạt kiếm. Hai chữ ‘Liên Hoa’ là ta tự khắc lên.”

Tạ Phù Cừ chẳng buồn giải thích vì sao hắn phải khắc hai chữ ấy trên chuôi kiếm, thần thái tự nhiên như thể đó chỉ là một việc thường nhật hắn vốn nên làm.

Thanh kiếm ấy nguyên bản gọi gì, do ai đúc nên, có tích chuyện ra sao — Tạ Phù Cừ hoàn toàn chẳng để tâm. Hắn chỉ cần một thanh kiếm thuận tay, mà khéo thay, trong kịch bản lại xuất hiện đúng một thanh như vậy.

Vậy là Tạ Phù Cừ liền nhận lấy, mang theo vài phần tự phụ, thuận tay khắc danh tự của mình lên chuôi kiếm.

Liên Hoa Kiếm trở thành thần kiếm, chẳng phải bởi nó vốn là linh vật danh chấn thiên hạ, mà là vì Tạ Phù Cừ chọn nó, nên nó mới trở thành thanh kiếm lừng danh. 

Kiếm vốn là kiếm nào cũng thế, chỉ cần Tạ Phù Cừ lựa chọn, thì thanh ấy liền trở thành Liên Hoa thần kiếm.

Lý Tùng La lại rút thêm một tờ giấy vàng, viết chữ, rồi đốt.

【Tình tiết đối thoại mà cũng có thể bỏ qua được?】

Tạ Phù Cừ: “Không nghe thì xong.”

Nàng viết tiếp: 【Sẽ mất hảo cảm với NPC chứ?】

Hắn mặt không biểu tình: “Quan hệ gì đến ta? Chủ tuyến của ta là cứu thế, chẳng phải tình trường chiến sự.”

Lý Tùng La trầm ngâm giây lát, lại viết: 【Vậy hiện giờ ngươi là trạng thái gì? Còn sống được bao nhiêu phần?】

Tạ Phù Cừ lặng yên hồi lâu, mới mở miệng: “Không rõ. Trí nhớ ta hiện rất hỗn loạn, đôi khi còn tưởng mình chính là Lý Tùng La.”

Phần lớn lúc hắn u mê, đôi khi lại lấn cấn bản thân rốt cuộc là Tạ Phù Cừ, hay chính là Lý Tùng La.

Lý Tùng La hoàn toàn hiểu được cảm giác ấy, liền đồng cảm vỗ vai hắn. Trong lòng nàng nghĩ, hẳn có liên quan đến bạch chúc trong ô chứa, bởi đêm qua khi thắp nến ngủ, nàng mới có giấc mộng kia.

Mới tỉnh mộng, quả thực có một loại mơ hồ, khó phân rõ chính mình là ai. Mọi cảnh tượng trong mộng khớp trọn vẹn với ký ức của Lý Tùng La, khiến nàng suýt tin rằng chính mình đã từng là thiếu niên Tạ Phù Cừ, ôm kiếm đi giữa ngõ nhỏ đầy hoa ngọc, xuân quang chói khiến mi mắt khẽ rũ, trong đầu lại chỉ nghĩ sau khi trở về nhân gian sẽ ăn gì, rồi nhớ đến món sườn om mà mình yêu thích, bất giác nuốt nước bọt.

 

Hết

Chương 47:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page