Cố Trường Khanh không tin: “Bố và dì Nguyễn của cô, cô mặc kệ sao? Cô trơ mắt nhìn họ ngồi tù à?”
Ôn Mạn không muốn nói nhiều với anh ta.
Cô chỉ nói: “Tôi sẽ không đến biệt thự của anh nữa, chìa khóa tôi sẽ gửi lại cho anh.”
Lòng Cố Trường Khanh chùng xuống.
Điều gì đã khiến Ôn Mạn đột ngột thay đổi quyết định? Anh ta muốn hỏi nhưng Ôn Mạn đã cúp máy.
Cố Trường Khanh mặt mày sa sầm gọi cho thư ký: “Tra cho tôi tình hình gần đây của Ôn Bách Ngôn.”
Thư ký bên kia lập tức đi kiểm tra, năm phút sau đã gọi lại, giọng có phần run rẩy: “Cố tổng, Ôn Bách Ngôn đã đổi luật sư rồi! Tôi… tôi sẽ tiếp tục tra xem.”
“Không cần nữa!” Cố Trường Khanh cúp máy.
Anh ta phải đích thân đến trại tạm giam một chuyến. Anh ta muốn xem, không có sự cho phép của anh ta, ai lại có gan nhận vụ này, và có thể thay đổi được gì?
Cố Trường Khanh nhanh chóng mở cửa xe, phóng thẳng đến trại tạm giam. Vết thương ở eo chưa lành, cử động mạnh khiến lớp gạc bên trong thấm đỏ cả máu, nhưng anh ta không quan tâm.
20 phút sau, xe của Cố Trường Khanh dừng trong sân trại tạm giam. Vừa bước xuống xe, anh ta đã thấy một bóng người với phong thái cao nhã, lịch thiệp được một nhóm người vây quanh tiễn ra.
Chính là Hoắc Thiệu Đình.
Anh vận một bộ vest đắt tiền, trông vô cùng đĩnh đạc và cao sang.
Lúc này anh đang bước xuống bậc thềm, mấy vị lãnh đạo vừa đi vừa trò chuyện bên cạnh, lời lẽ vô cùng khách sáo.
Thư ký Trương cũng ở đó, cười nói: “Tiễn đến đây được rồi ạ! Lần này phiền các vị quá.”
Mấy người kia thái độ rất hòa nhã.
Chút thể diện của nhà họ Hoắc, sao có thể không nể nang cho được!
Hoắc Thiệu Đình giữ chừng mực, lần lượt bắt tay tạm biệt họ… Đợi Hoắc Thiệu Đình đi rồi, mấy người kia nhìn nhau cười, một người trong số đó nói: “Diêm Vương sống của giới luật chính, hôm nay lần đầu được nhìn gần, trông đúng là đỉnh của chóp!”
Những người khác cũng nghĩ vậy.
Vừa đẹp trai, vừa có tiền, lại có địa vị, ai mà không ngưỡng mộ?
…
Cố Trường Khanh nhìn tất cả những điều này, hai tay nắm chặt thành quyền.
— Lại là Hoắc Thiệu Đình nhận vụ này!
Anh ta đã cố tình chọn lúc Hoắc Thiệu Đình không có ở thành phố B để ra tay, không ngờ anh lại về sớm như vậy. Rõ ràng, Hoắc Thiệu Đình đối với Ôn Mạn cũng không quá để tâm, cùng lắm chỉ là chơi đùa mà thôi!
Cố Trường Khanh không cam tâm.
Anh ta trơ mắt nhìn người đàn ông kiêu hãnh như con cưng của trời đất ấy bước về phía mình.
Thật bất ngờ, Hoắc Thiệu Đình tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra, anh vỗ vai Cố Trường Khanh, cười nhạt: “Minh Châu nói cậu bị thương, anh đang định đến thăm! Giờ thấy cậu không sao là anh yên tâm rồi… À phải, trưa nay qua nhà ăn cơm nhé.”
Cố Trường Khanh mặt không cảm xúc gật đầu.
Hoắc Thiệu Đình cười khẽ một tiếng, cúi đầu châm một điếu thuốc, sau khi rít vài hơi, anh chậm rãi bước về phía xe.
Hai người đàn ông lướt qua nhau.
Cố Trường Khanh cảm nhận được một áp lực mạnh mẽ, đến từ Hoắc Thiệu Đình! Từ đầu đến cuối, Cố Trường Khanh không hỏi một lời nào về Ôn Mạn.
Không cần phải hỏi nữa, Ôn Mạn đã theo Hoắc Thiệu Đình rồi.
Đợi xe của Hoắc Thiệu Đình đi khuất, Cố Trường Khanh máy móc rút điện thoại ra, một lần nữa gọi cho Ôn Mạn.
Anh ta nghiến răng nghiến lợi: “Ôn Mạn, cô giỏi lắm!”
Bên kia, Ôn Mạn nói rất bình tĩnh: “Cố Trường Khanh… anh đối xử với tôi thế nào, thì tôi đối xử với anh thế ấy, có vấn đề gì không?”
“Không vấn đề gì! Không có một chút vấn đề nào cả!” Cố Trường Khanh cười lạnh: “Chỉ là cưng à, đừng có mà hối hận!”
Ôn Mạn trực tiếp cúp máy.
Lúc này, điện thoại lại rung lên hai tiếng, cô mở ra xem thì thấy tin nhắn của Hoắc Thiệu Đình.
[Bác trai đã được chuyển đến bệnh viện Thế Hữu, em có thể đưa dì đến thăm. Sau khi hồi phục là có thể về nhà rồi.]
Ôn Mạn đọc đi đọc lại tin nhắn này nhiều lần.
Đọc đến mức nước mắt nhòa đi.
Mãi đến lúc này, cô mới có cảm giác chân thật… tựa như được trở về với cõi người.
You cannot copy content of this page
Bình luận