Bị Tô Ba Ba dọa cho tái mặt vì tỉ lệ bị loại, nhiều cô gái cả đêm trằn trọc không ngủ, sáng sớm tỉnh dậy thì đôi mắt thâm quầng, vội vàng lấy phấn nền che đi phần nào dấu vết mệt mỏi.
Mộc Vũ lại ngủ rất ngon, một giấc không mộng mị. Sau khi thức dậy, cô rửa mặt qua loa, nấu đại ít yến mạch ăn sáng, rồi ngồi yên lặng một bên, chờ đợi.
Tầm chín giờ sáng, chiếc Limousine màu đen lại một lần nữa dừng ngay trước cánh cửa thủy tinh. Các cô gái reo hò ầm ĩ, ùa ra như đàn chim non, lần lượt lên xe.
Xe dừng trước Đài truyền hình thành phố. Là trụ sở chính của đài, tòa nhà được xây dựng rất đẹp mắt, toàn thể kiến trúc giống hình chữ A, hai tòa tháp song sinh nối nhau bằng một cây cầu trên không, càng lên cao càng hợp nhất thành một khối, trên đỉnh là một cột ăng-ten chọc thẳng lên bầu trời.
Đám con gái lăng xăng nhảy xuống xe, Tô Ba Ba mặc bộ jumpsuit sọc trắng đen đơn giản, dáng vẻ gọn gàng, đứng một bên dang rộng hai tay, cười lớn: “Lại đây nào các cô gái, để chị đưa các em đi du ngoạn xứ sở thần tiên!”
Đám con gái lại ùa đến, ríu rít ôm lấy cô ấy rồi đi theo sau vào trong đài truyền hình.
Trong sảnh lớn, người ra người vào tấp nập. Thi thoảng lại có vài gương mặt quen thuộc — toàn những người hay xuất hiện trên tivi — đi lướt qua. Đám cô gái nhìn mà không giấu được ánh mắt ngưỡng mộ. Tô Ba Ba thì rất tự nhiên, bước đến chào hỏi từng người một, không sót ai.
Các cô gái cố gắng kiềm chế sự phấn khích, không để mình trông quá quê mùa. Nhưng ánh mắt liên tục đảo quanh, lộ rõ sự tò mò và háo hức như những đứa trẻ mới vào thành phố lớn lần đầu.
Băng qua đại sảnh, họ lên thẳng tầng hai. Dọc theo hành lang dài, cuối cùng Tô Ba Ba dừng bước trước phòng ghi hình số hai.
Cô đưa ngón trỏ lên môi, nhẹ nhàng ra hiệu “suỵt”, đám con gái lập tức im bặt. Tô Ba Ba hạ giọng nhắc nhở: “Bên trong đang ghi hình, mười phút nữa đến lượt chúng ta.”
Đám con gái gật đầu lia lịa, xếp thành hai hàng đứng sát mép cửa, im thin thít như mèo cắn lưỡi.
Chốc lát sau, cánh cửa phòng ghi hình được đẩy ra từ bên trong. Một cậu con trai dáng thư sinh nhã nhặn vừa nói chuyện với người bên cạnh, vừa bước ra ngoài. Mấy cô gái nhìn rõ khuôn mặt anh ta thì không nhịn được hét lên: “Là Jay, là Jay kìa!”
Chàng trai kia nghe thấy tiếng hét, lập tức quay đầu lại, thấy cả đám con gái xinh đẹp đang đồng loạt nhìn chằm chằm vào mình thì mặt như gặp ma, lùi lại một bước theo phản xạ, nhưng lại bị người phía sau chặn đường.
Người phía sau anh ta vươn cánh tay dài ôm lấy eo anh ta, rồi ló đầu ra từ sau vai Jay, khuôn mặt góc cạnh bất ngờ nở nụ cười quyến rũ, chớp mắt với các cô gái đang hét lên và cất giọng khàn khàn, gợi cảm: “Hi, các cô gái. Có ai muốn đi dạo một vòng với tôi không?”
Tiếng hét trong đám đông lại càng chói tai hơn: “Là Minh, là Minh đó! Rui đâu? Rui cũng ở đây phải không?”
Như để đáp lại tiếng gọi của các cô gái, một giọng nói uể oải pha chút khó chịu vang lên: “Hai người các cậu cứ phải ôm nhau giữa chốn đông người thế à? Tránh ra cho tôi!”
Minh kéo mạnh cánh tay đang ôm Jay sang bên, ngay sau đó liền thấy một đôi chân to bản cỡ 42 giẫm thình thịch xuống sàn. Một thiếu niên cao ráo, điển trai, ánh mắt âm u quét qua đám con gái đang hét lên, gằn giọng: “Ai còn hét nữa thì tôi lột sạch ném ra ngoài!”
Tiếng hét lại càng chói tai hơn: “Rui kìa! Rui ơi, đẹp trai quá trời!”
Có mấy cô gái bắt đầu chen tới, dang tay định ôm thần tượng. Minh nhanh như chớp túm cổ áo Rui, kéo theo cả ba người bọn họ len ra khỏi đám đông. Chưa kịp để fan phản ứng, cả bọn đã duỗi chân dài chạy bán sống bán chết. Minh vừa chạy vừa lườm Rui: “Đồ khốn, cậu không biết tụi nó ngày đêm mơ được cậu lột đồ à?”
Đám con gái đỏ bừng mặt, ríu rít không ngừng. Được tận mắt thấy thần tượng cận kề như thế, lần thi này đúng là lời to.
Mộc Vũ thì khó hiểu nhìn theo bóng lưng ba cậu trai vừa rời đi, thân hình ai nấy đều đẹp, vai rộng eo thon, chân dài thẳng tắp. Nhưng… mấy thằng nhóc đó thực sự có sức hút đến thế sao?
Cô từng là một diễn viên, mà còn là diễn viên có thâm niên, trong đoàn phim ai cũng gọi cô một tiếng “chị Mộc”. Nói thật, đối với mấy idol đời sau thuộc thế hệ 9x, cô không có cảm tình gì mấy. Cô vẫn luôn đánh giá cao những nam diễn viên trung niên có thực lực, có diễn xuất.
Nhưng khi nhìn đám con gái bên cạnh đang la hét cuồng nhiệt, Mộc Vũ chợt nhớ ra, hình như hồi cô bằng tuổi các cô bé này, cũng từng cuồng nhiệt theo đuổi mấy thần tượng trẻ tuổi. Dĩ nhiên, mấy thần tượng trẻ đó về sau phần lớn đều trở thành những diễn viên thực lực.
Nghĩ đến đây, Mộc Vũ không khỏi bật cười. Với tuổi tác hiện tại, cô dường như có thêm phần bình thản và tự tin, sự già dặn vẫn luôn toát ra trước kia nay đã dịu đi ít nhiều.
Tô Ba Ba vẫn luôn âm thầm quan sát Mộc Vũ. Trong đám con gái này, Mộc Vũ từ đầu đến giờ luôn là tâm điểm. Từ khi bị cả nhóm dồn ánh nhìn đầy soi xét, cô vẫn bình tĩnh ứng đối. Khi đến phần chụp ảnh, cô lại sáng tạo, thể hiện khác biệt, điều đó khiến Tô Ba Ba nhìn cô bằng con mắt khác.
Khi nhóm nhạc thần tượng đình đám nhất hiện giờ – FIRE – xuất hiện, cô ấy cố ý quan sát nét mặt của Mộc Vũ. Cô ấy thấy Mộc Vũ không hề tỏ ra quá phấn khích hay kích động như những người khác, chỉ giữ nụ cười nhàn nhạt. Khi Minh kéo theo Rui và Jay bỏ chạy, Mộc Vũ còn cố tình né sang một bên, tạo khoảng trống để họ thoát ra dễ dàng.
Mộc Vũ, dường như luôn đứng ngoài vòng xoáy của đám đông. Khuôn mặt trẻ trung mang vẻ đẹp cổ điển lại mang theo nét chững chạc không hợp tuổi, điều đó khiến Tô Ba Ba vừa thấy khó hiểu, lại càng bị cuốn hút.
Nhưng khi ba cậu trai chạy khỏi đó, Tô Ba Ba bất ngờ phát hiện vẻ già dặn trên gương mặt Mộc Vũ bỗng phai đi, để lộ ra khí chất thuần khiết rực rỡ đúng với tuổi tác. Khoảnh khắc ấy khiến cô ấy vô cùng chấn động. Một người có thể không cần hóa trang mà vẫn thay đổi khí chất rõ rệt đến thế… chẳng lẽ Mộc Vũ thực sự là một thiên bẩm về diễn xuất?
Tô Ba Ba nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, một tay kéo cửa phòng ghi hình, cất cao giọng, đè xuống tiếng ồn ào của bọn trẻ: “Được rồi các em, vào đi. Tới lượt chúng ta rồi.”
Sau màn náo động ban nãy, tâm trạng hồi hộp của đám con gái cũng dịu đi nhiều. Ai nấy ưỡn ngực ngẩng đầu, bước đi kiêu hãnh trên đôi giày cao gót, tự tin tiến vào phòng ghi hình.
Một bên phòng có đặt một dãy bàn, trên bàn là ba tấm bảng tên: Tô Ba Ba, Ngô Bác, và Phí Đông Minh.
Phía đối diện là một bục hình bán nguyệt gồm ba bậc, ánh sáng và đạo cụ liên tục được điều chỉnh, cả phòng ghi hình đang rất bận rộn, cảnh tượng hỗn loạn.
Tô Ba Ba ra hiệu cho mười chín cô gái bước lên bục, sau đó chỉnh lại vị trí để ống kính máy quay có thể bắt trọn từng người một.
Cô ấy lại nhanh chóng chạy đến nói chuyện với đạo diễn về việc ghi hình. Chương trình tuyển chọn này được phát trong khung giờ vàng buổi tối, tỷ suất người xem rất cao. Hơn nữa lại rơi vào dịp cuối tuần, Phí Đông Minh đã dùng quan hệ để lấy được khung giờ phát sóng trực tiếp từ chính giám đốc đài.
You cannot copy content of this page
Bình luận