Chương 1: Xuyên Không
19/06/2025
Chương 2: Nguy hiểm
19/06/2025
Chương 3: Về nhà
19/06/2025
Chương 4: Phu quân
19/06/2025
Chương 5: Ngoại hình
19/06/2025
Chương 6: Suy nghĩ suốt đêm
19/06/2025
Chương 7: Khoai lang
19/06/2025
Chương 8: Tam đệ
20/06/2025
Chương 9: Đòi tiền
20/06/2025
Chương 10: Khám người
20/06/2025
Chương 11: Cứu người
20/06/2025
Chương 12: Khám bệnh (1)
20/06/2025
Chương 13: Khám bệnh (2)
20/06/2025
Chương 14: Nghi ngờ
20/06/2025
Chương 15: Đối mặt
20/06/2025
Chương 16: Thỏa thuận (1)
21/06/2025
Chương 17: Thỏa thuận (2)
21/06/2025
Chương 18: Ngủ ngon
21/06/2025
Chương 19: Công việc đồng áng (1)
21/06/2025
Chương 20: Công việc đồng áng (2)
21/06/2025
Chương 21: Rong biển
21/06/2025
Chương 22: Lý Ngọc Đường
21/06/2025
Chương 23: Kẻ thù
21/06/2025
Chương 24: Bản thiết kế
21/06/2025
Chương 25: Bữa sáng
21/06/2025
Chương 26: Không đến
21/06/2025
Chương 27: Cẩm Nhi
21/06/2025
Chương 28: Tin đồn
21/06/2025
Chương 29: Vu oan
22/06/2025
Chương 30: Lý Nhị Lại
22/06/2025
Chương 31: Tập Yoga
22/06/2025
Chương 32: Góa phụ
22/06/2025
Chương 33: Bạn bè
22/06/2025
Chương 34: Báo thù
22/06/2025
Chương 35: Tin tưởng
22/06/2025
Chương 36: Phương Trì
22/06/2025
Chương 37: Trở về
22/06/2025
Chương 38: Đi học
22/06/2025
Chương 39: Hoài niệm
22/06/2025
Chương 40: Giữ gìn
22/06/2025
Chương 41: Dạy học
22/06/2025
Chương 42: Mối làm ăn
22/06/2025
Chương 43: Tô Hạo
22/06/2025
Chương 44: Cách giải quyết
23/06/2025
Chương 45: Diệp Từ
23/06/2025
Chương 46: Dò hỏi
24/06/2025
Chương 47: Huynh muội
24/06/2025
Chương 48: Hồ nước
24/06/2025
Chương 49: Đá
24/06/2025
Chương 50: Nguyên nhân bệnh
24/06/2025
Chương 51: Tin giả
25/06/2025
Chương 52: Thí nghiệm
25/06/2025
Chương 53: Tìm người
25/06/2025
Chương 54: Thăm đêm
26/06/2025
Chương 55: Bị sốc
26/06/2025
Chương 56: Bọ cạp
26/06/2025
Chương 57: Rượu thuốc
26/06/2025
Tô Hạo ngẩng đầu lên, giật mình kinh ngạc: “Liên Y, muội sao vậy… sao lại gầy thế này? Dạo này sống không tốt à? Hết tiền tiêu rồi sao? Cần bao nhiêu?”
Vừa nãy Tô Hạo vẫn còn chìm trong cú sốc nặng nề nên không để ý. Bây giờ mới nhìn kỹ bộ dạng muội muội mình.
Tô Liên Y dở khóc dở cười, chẳng lẽ gầy thì không tốt sao? Nhưng trong lòng lại không khỏi cảm động. Tô Hạo quả thực thương muội muội hết mực, dù có thể bị muội hại thê thảm vẫn lo muội có tiền tiêu hay không.
“Ca đừng lo, dạo này ta sống rất tốt. Chuyện xưởng rượu rốt cuộc là sao, ca kể rõ cho muội nghe đi.”
Tô Hạo thở dài: “Ta cũng không rõ. Lý phủ mua rượu nhà ta hơn chục năm nay, bọn họ cần rượu, ta đưa rượu, chưa từng xảy ra sai sót gì. Thế mà vừa rồi người Lý phủ đến báo, từ nay khỏi phải đưa nữa… chuyện này… không hề có dấu hiệu gì trước, haizz…”
Nghe vậy, tim Liên Y như chùng xuống, trong đầu gào thét: Không sai, tám phần là do mình!
Nếu rượu nhà họ có vấn đề, quản sự Lý phủ đã xông tới đập bàn hỏi tội từ lâu, sao có chuyện nhẫn nhịn cho qua? Còn nếu ông chủ Lý phủ chán uống rượu này, thì ban ngày thông báo hoặc khi nhận rượu từ chối cũng được, cần gì đêm hôm gấp gáp báo tin?
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt Tô Liên Y vẫn bình tĩnh như không: “Ca đừng lo quá. Chắc chắn có hiểu lầm ở đây, ta sẽ lên huyện hỏi thử Lý phủ xem sao. Ca ở nhà nghỉ ngơi đi.”
Nói chưa dứt, gia đinh đã bưng bát thuốc xổ tới. Tô Liên Y đón lấy, dịu giọng: “Ca, uống một chút đi. Chút nữa có lẽ phải chạy nhà xí vài lần, nhưng có thể hạ bớt hỏa độc trong người. Ca tuyệt đối không được ngã bệnh!”
Tô Hạo gật gù, rồi đột nhiên quật cường: “Liên Y, ngươi nói đúng! Chúng ta không thể ngồi chờ chết được! Ta phải đích thân đến Lý phủ gặp lão gia, hỏi cho ra lẽ!”
Nói rồi đã đứng phắt dậy toan bước ra ngoài, nhưng Tô Liên Y nhanh tay kéo lại.
Nàng đỡ ca ca ngồi xuống ghế, nhét bát thuốc vào tay: “Ca, chuyện này không thể hấp tấp. Binh pháp dạy: biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Tuyệt đối không được làm kinh động Lý phủ lúc này. Ta sẽ dò hỏi trước, rồi về bàn bạc với ca.”
Tô Hạo ngây người!
Nhị muội Tô Liên Y này hắn nuôi từ bé, một chữ bẻ đôi còn chưa biết, tính tình nóng nảy, làm gì có chuyện chững chạc, kiên nhẫn phân tích rõ ràng thế này? Vậy mà giờ từng câu từng chữ lại chắc chắn, mạch lạc, nghe còn thấy đáng tin hơn hắn!
“Liên Y… ngươi làm được thật sao?” Hắn vẫn bán tín bán nghi.
“Ca cứ yên tâm. Dù ca muốn gặp lão gia Lý phủ cũng phải chờ sáng mai. Ta chỉ đi nghe ngóng, không dám manh động. Chuyện gì cũng sẽ quay về bàn với ca. Nhưng trước tiên, ca phải giữ sức khỏe đã, uống thuốc rồi nghỉ cho ngon giấc.”
Nói rồi tự tay đỡ bát thuốc, giục ca ca uống cạn.
“Đêm nay ca sẽ hơi khổ một chút, nhưng đến nửa đêm có thể uống thuốc cầm lại.”
Thuốc xổ để hạ hỏa? Tô Hạo từ trước đến giờ chưa nghe bao giờ, nhưng vẫn ngoan ngoãn uống cạn.
“Ca, ca cứ nghỉ ngơi đi. Ta đi rồi về ngay.” Nói dứt lời, Tô Liên Y quay người ra cửa.
Vừa lúc ấy, giọng mắng xé họng vang lên:
“Tô Liên Y, con mặt dày này! Rõ ràng đã gả đi rồi mà còn bám lấy nhị công tử Lý phủ! Bây giờ hại ca ngươi ra nông nỗi này, còn mặt mũi chạy đi gặp người ta nữa! Ngươi còn biết xấu hổ không hả?”
Tiếng chửi của Giang thị kèm theo tiếng khóc nghe mà chói tai cả đêm.
Tô Liên Y dừng bước, lạnh lùng liếc qua Giang thị: “Sao ngươi lại biết ta đến Lý phủ là để gặp Nhị thiếu gia Lý gia?”
Giọng nói băng lạnh, không mang chút cảm xúc nào, nhưng lại khiến người nghe rùng mình nổi da gà.
Giang thị thường ngày cũng thuộc loại đanh đá, vì Tô Hạo cứ liên tục đổ tiền vào nhà này mà đã cãi nhau không biết bao nhiêu lần: “Sao ta lại không biết? Ngoài ta ra, cả thôn Tô gia, cả huyện Vọng Nhạc này ai mà không biết? Nếu không phải vì con tiện nhân không biết xấu hổ như ngươi, nhà chúng ta có đắc tội với Lý phủ không? Một mối làm ăn đang yên đang lành…”
Chưa kịp để Giang thị mắng xong, Tô Liên Y đã ngắt lời: “Ta còn chưa làm gì, ngươi đã vội kết luận rồi, có phải hơi sớm quá không? Nếu ngươi có tài biết trước tương lai, vậy thử đoán xem vì sao Lý phủ không lấy rượu nhà Tô gia nữa, đoán không ra thì tốt nhất im miệng đi. Đàn bà tóc dài kiến thức ngắn thì nên ở yên trong nhà, đập đùi khóc lóc chẳng giải quyết được gì, chỉ thêm chuyện, ngươi còn thấy Tô gia chúng ta chưa đủ loạn sao?”
Lời Tôi Liên Y nói chậm rãi, giọng đều đều, không gắt cũng không cãi, nhưng lại khiến Giang thị đỏ bừng mặt.
“Ngươi… ta cần gì phải biết trước? Ta…” Giang thị định vặc lại cãi tay đôi, nhưng Tô Liên Y đã lộ vẻ mất kiên nhẫn.
“Ta không rảnh cãi nhau với ngươi. Ngươi cũng lớn tuổi rồi, nên biết cái gì quan trọng hơn cái gì.”
Nói xong chẳng buồn để ý tới Giang thị nữa, Tô Liên Y thẳng thừng bước ra khỏi cổng nhà. Đến cửa, nàng dừng lại, quay đầu nhìn:
“Chăm sóc ca ca ta cho tử tế. Nếu ca ca ta có đau đầu sốt nhẹ gì, món nợ này ta sẽ tính lên đầu ngươi, đến lúc đó ta không ngại dùng bạo lực để giải quyết.”
Cãi nhau thì Giang thị chẳng sợ ai, nhưng nghe Tô Liên Y dọa “dùng bạo lực” thì thật sự sợ. Tô Liên Y mà đánh nhau thì liều mạng, đàn ông còn không phải đối thủ, huống chi là bà ta.
Trong sân, ngoài Tô Hạo ra, những người khác đều có mặt. Ai nấy trợn mắt há miệng nhìn Tô Liên Y đối đáp từng câu một với Giang thị, ngoài chấn kinh ra thì chỉ còn biết kinh ngạc.
Mọi người đều sững sờ, chỉ có một người đứng cạnh cười tủm tỉm, đó là Sơ Huỳnh.
Tô Liên Y đi tới bên Sơ Huỳnh: “Ta phải lên huyện thành làm việc, không biết bao giờ mới về. Ngươi đừng bướng bỉnh đi theo, đang mang thai không nên thức khuya.”
Sơ Huỳnh lập tức ngoan ngoãn gật đầu: “Mấy chuyện này ta hiểu mà, ta để hai anh phu xe đưa ta về là được, ngươi cứ yên tâm.”
Xe lừa của Mã lão đầu đã dừng sẵn trước cổng, Tô Liên Y nhẹ nhàng nhảy lên xe: “Mã đại thúc, đêm nay làm phiền ngươi vất vả, chở ta lên huyện thành nhé.”
“Được, không thành vấn đề.” Mã lão đầu vội vã trèo lên, bánh xe lăn nhanh, xe lừa lập tức rời đi.
Xe lừa đi khuất rồi, hai phu xe trong sân mới thở phào nhẹ nhõm. Khi nãy bị khí thế của Tô Liên Y đè ép đến nỗi không dám thở mạnh, nói gì cũng không dám nói.
“Vừa nãy… là Tô Liên Y sao?” Một người còn sững sờ.
“Chắc… chắc là vậy, nhưng… cứ thấy không giống chút nào.” Người kia nhìn theo bóng xe lừa xa dần, lẩm bẩm.
Giang thị thấy xe lừa đã mất hút, lúc này mới dám chỉ tay mắng vài câu, khiến hai phu xe phải trợn mắt lườm sau lưng.
Xe lừa chạy vun vút, Tôi Liên Y ngồi trong thùng xe trầm ngâm suy nghĩ. Một lúc lâu sau, nàng bước ra ngồi cạnh Mã lão đầu: “Mã đại thúc, ngươi chở rượu lên Lý phủ nhiều lần rồi, có ai quen biết ở đó không?”
Mã lão đầu nghĩ một lát: “Có đấy, lão Vương coi cửa sau Lý gia quen ta lắm. Nhiều khi giao rượu xong còn ngồi uống với lão đôi chén. Nhưng chuyện này thì chắc lão ấy cũng chẳng biết đâu…”
Tô Liên Y khẽ gật đầu, nàng cũng không trông mong một lão gác cổng có thể biết được chuyện nội tình gì: “Không sao, lát nữa dẫn ta gặp ông ấy là được.”
“Được, Liên Y, ngươi cứ nói, lão Mã ta làm được gì thì nhất định làm cho bằng được.”
Không hiểu sao, ông chỉ cảm thấy Tô Liên Y rất đáng tin cậy.
“Ừm, cảm ơn ngươi.”
Tô Liên Y nói xong, lại chui vào trong thùng xe, không nói thêm câu nào, xe lừa cứ thế lặng lẽ chạy vào huyện thành.
Huyện thành của nước Loan quốc tuy rộng lớn, nhưng dĩ nhiên không sánh nổi những thành thị phồn hoa thực thụ. Thành cũng có lính gác cổng, nhưng không cấm giờ giới nghiêm, xe lừa chỉ cần qua trạm kiểm tra của lính canh là được vào thành, chạy thẳng đến cửa sau Lý phủ.
Tối nay, trực gác ở cửa sau chính là lão Vương. Thấy Mã lão đầu chạy xe tới giữa đêm thế này, lão rất lấy làm kinh ngạc, nghe tin Lý phủ không còn nhập rượu của lò rượu Tô gia nữa, lại càng sửng sốt hơn.
Mã lão đầu nói chuyện với lão Vương, Tô Liên Y chỉ lặng lẽ đứng bên nghe, không xen vào nửa câu, nhưng hàng mày khẽ nhíu càng lúc càng chặt.
“Lão Mã à, không phải lão Vương ta không giúp ngươi, mà thật sự không giúp nổi. Thường ngày đám hạ nhân thấp kém bọn ta làm gì được gặp các chủ tử, càng không biết họ ra lệnh vì chuyện gì.”
Lão Vương nói rất thành khẩn, trên mặt lộ rõ vẻ bất lực.
Quả thực, đã là chủ tử thì nào có chuyện đi qua cửa sau?
Tô Liên Y bỗng cất lời, vẫn giọng điệu thong thả như thường:
“Vương thúc, vậy ngươi có cách nào tìm được Lưu ma ma không?”
Mã lão đầu nghe vậy, lập tức nhớ ra chuyện khi trước, bừng tỉnh ngộ: Đúng rồi, Liên Y còn có chút giao tình với Lưu ma ma kia.
“Ngươi đây là…?”
Lão Vương lúc này mới để ý cô nương đứng cạnh Mã lão đầu. Khi nãy vừa tối vừa vội vàng, giờ mới kịp nhìn kỹ, không khỏi thầm tán thưởng. Đây là tiểu thư nhà ai mà khí chất đoan trang, dáng vẻ phúc hậu, mày ngài mắt phượng, váy áo màu biếc may khéo ôm người, vải cũng là hàng quý, trông ra chính là kiểu tiểu thư khuê các đích thực. Mã lão đầu sao lại đi cùng nhân vật thế này?
Mã lão đầu cười nói: “Đây là Liên Y đấy, lão Vương ông cũng từng gặp rồi mà, sao quên nhanh vậy?”
Nói thì nói vậy, nhưng trong lòng lão hiểu rõ sự kinh ngạc của lão Vương. Đừng nói lão Vương, ngay cả chính lão, tận mắt chứng kiến Liên Y thay đổi như hôm nay, cũng không khỏi sững sờ.
“Tô Liên Y?!”
Lão Vương càng thêm sững sờ, tròn mắt nhìn Tô Liên Y chằm chằm.
Tô Liên Y bất đắc dĩ thở ra một hơi:
“Vương thúc, giờ không phải lúc để bàn chuyện ta là ai. Ngươi có thể nhờ người tìm Lưu ma ma giúp ta không?”
“Liên Y cô nương, giờ đã nửa đêm rồi, đám nha hoàn cũng ngủ cả rồi, giờ sao tìm được Lưu ma ma chứ?” Lão Vương lúng túng nói.
Tô Liên Y khẽ mỉm cười: “Chuyện này dễ thôi.”
Nói đoạn, nàng thò tay vào áo, móc ra mấy chục đồng tiền, dúi luôn vào tay lão Vương:
“Nhờ mấy nha hoàn đang trực đêm tìm Lưu ma ma giúp ta, chỉ nói Tô Liên Y tìm, số tiền này coi như chút công vất vả.”
Việc gì có thể dùng tiền giải quyết, đều không phải việc lớn.
You cannot copy content of this page
Bình luận