Chương 1
13/07/2024
Chương 2
13/07/2024
Chương 3
13/07/2024
Chương 4
13/07/2024
Chương 5:
15/07/2024
Chương 6:
15/07/2024
Chương 7:
15/07/2024
Chương 8:
15/07/2024
Chương 9:
16/07/2024
Chương 10:
16/07/2024
Chương 11:
16/07/2024
Chương 12:
16/07/2024
Chương 13:
16/07/2024
Chương 14:
17/07/2024
Chương 15:
17/07/2024
Chương 16:
17/07/2024
Chương 17:
17/07/2024
Chương 18:
18/07/2024
Chương 19:
18/07/2024
Chương 20:
18/07/2024
Chương 21:
18/07/2024
Chương 22:
19/07/2024
Chương 23:
19/07/2024
Chương 24:
19/07/2024
Chương 25:
19/07/2024
Chương 26:
20/07/2024
Chương 29:
20/07/2024
Chương 27:
20/07/2024
Chương 28:
20/07/2024
Chương 30:
23/07/2024
Chương 31:
23/07/2024
Chương 40:
23/07/2024
Chương 39:
23/07/2024
Chương 38:
23/07/2024
Chương 37:
23/07/2024
Chương 36:
23/07/2024
Chương 35:
23/07/2024
Chương 34:
23/07/2024
Chương 33:
23/07/2024
Chương 32:
23/07/2024
Chương 41:
26/07/2024
Chương 42:
26/07/2024
Chương 43:
26/07/2024
Chương 44:
26/07/2024
Chương 45:
26/07/2024
Chương 46:
28/07/2024
Chương 47:
28/07/2024
Chương 48:
28/07/2024
Chương 49:
28/07/2024
Chương 50:
28/07/2024
Chương 51:
28/07/2024
Cô đảo mắt xung quanh, gượng gạo chuyển đề tài: “Anh đến sớm thế.”
Phó Thiếu Sâm mang bữa sáng vào phòng, sau đó đặt lên bàn, quay lại cười: “Vậy à? Anh còn lo là em chưa dậy nữa.”
“Ngồi xuống đi, bữa sáng của Lạc Vũ Các là tuyệt phẩm của Hải Thành, thử xem có hợp khẩu vị của em không.”
Nghe vậy, Lạc Thi Hàm ngồi vào bàn, nhìn bữa sáng còn đang bốc khói: “Không cần phiền thế này đâu, khách sạn cũng có chuẩn bị rồi, em xuống dưới ăn cũng được.”
Phó Thiếu Sâm rót cho cô một ly sữa, đưa đến trước mặt cô: “Không sao, anh sẵn lòng mà.”
Lạc Thi Hàm nhận lấy, nhưng trong lòng lại không thoải mái, cô biết rằng từ đây đến Lạc Vũ Các phải mất một tiếng lái xe, bữa sáng anh mang đến vẫn còn bốc khói.
Chỉ vì một lần cô vô tình nói muốn thử bữa sáng của Lạc Vũ Các, điều đó đã được anh ghi nhớ.
Lạc Thi Hàm cảm thấy mềm lòng, rồi buột miệng nói: “Sau này buổi sáng chúng ta cùng đi ăn là được.”
Nói xong, Lạc Thi Hàm mới nhận ra lời mời này, mặt cô lập tức đỏ bừng.
Phó Thiếu Sâm cười thấp, bắt đầu trêu chọc: “Anh có thể hiểu là em đang mời anh ở lại, rồi sáng cùng đi Lạc Vũ Các không?”
Lạc Thi Hàm lúng túng: “Em… em không có ý đó.”
Phó Thiếu Sâm tất nhiên biết cô không có ý đó, anh chỉ thấy dáng vẻ ngượng ngùng của cô thật đáng yêu, không kìm lòng được mà trêu chọc.
Anh biết rằng nếu còn trêu tiếp, Lạc Thi Hàm sẽ nổi giận, nên ho khan hai tiếng: “Anh đùa thôi, nếu em sợ thì anh có thể thuê một phòng bên cạnh để ở cùng em.”
Anh nghĩ rằng Lạc Thi Hàm sẽ không đồng ý, ai ngờ cô gật đầu, mặt đỏ lên, mạnh mẽ nói: “Được thôi.”
Phó Thiếu Sâm ngẩn người, sau đó khóe miệng nhếch lên, cơ hội được đưa đến tận cửa, sao có thể bỏ lỡ.
Anh liền quyết định ngay: “Vậy lát nữa anh sẽ thuê một phòng bên cạnh.”
Không cho Lạc Thi Hàm cơ hội từ chối.
Sau khi Lạc Thi Hàm nói xong câu này, thì không biết phải đối mặt với người trước mắt như thế nào.
Cô muốn rời đi để bình tĩnh lại, nhưng do đứng lên quá gấp, vô tình vấp phải góc bàn, suýt ngã xuống.
Phó Thiếu Sâm vội vàng kéo cô vào lòng: “Cẩn thận!”
Khoảnh khắc đó, bốn mắt giao nhau, cả hai cảm nhận được hơi thở ấm áp của nhau.
Lạc Thi Hàm ngước lên, nhìn thấy trong đôi mắt đen của Phó Thiếu Sâm phản chiếu hình ảnh của mình.
Trong đó chứa đầy những cảm xúc kìm nén.
Cô thoáng chốc ngẩn ngơ.
Bùm một cái, như pháo hoa nổ tung trong đầu Lạc Thi Hàm.
Cô không ngờ rằng, tình cảm của Phó Thiếu Sâm lại mãnh liệt đến vậy.
Cô có chút bối rối gọi: “Phó Thiếu Sâm…”
Phó Thiếu Sâm ánh mắt tối lại, lặng lẽ buông tay: “Xin lỗi, đã làm em sợ.”
Lạc Thi Hàm lắc đầu, đứng dậy chạy nhanh vào phòng trong.
Chỉ còn lại Phó Thiếu Sâm, nhìn những đầu ngón tay thon dài mà sững sờ.
…
Phòng họ thuê là phòng tổng thống, bên trong còn có một phòng nhỏ.
Bây giờ Lạc Thi Hàm đang trốn vào đó, tim đập loạn xạ như con nai nhỏ, đập thình thịch không ngừng.
Cô không kìm được mà đặt tay lên ngực, chỉ cảm thấy mình như không còn là mình nữa.
Phó Thiếu Sâm như có ma lực, khiến cô bản năng tin tưởng và dựa vào anh.
Nhưng mỗi khi có ý nghĩ này, lý trí lại trỗi dậy hỏi cô, bây giờ cô có thể yêu được sao?
Đã không thể đáp lại tình cảm này, sao còn phải trêu chọc Phó Thiếu Sâm?
Nghĩ đi nghĩ lại, lòng cô dần bình tĩnh lại.
Khi giọng nói lo lắng của Phó Thiếu Sâm vang lên, cô đã ổn định cảm xúc.
Cô mở cửa, vuốt vuốt tóc bên tai, nói với Phó Thiếu Sâm: “Xin lỗi, đã làm anh lo lắng.”
You cannot copy content of this page
Bình luận