Bất kể là vì cảm kích, hay vì sức hút của chính Hoắc Thiệu Đình.
Ôn Mạn choàng tay qua cổ anh, hôn nhẹ lên môi anh.
Hoắc Thiệu Đình nhìn cô chằm chằm, ánh mắt nóng bỏng khiến cả người Ôn Mạn nóng lên. Cô lấy hết can đảm hỏi: “Còn muốn tiếp tục không ạ?”
Hoắc Thiệu Đình đột nhiên nhoài người về phía trước.
Anh tiến, cô lùi… Ôn Mạn buộc phải ngả người ra sau, vội chống tay giữ thăng bằng.
Cô không dám nhìn thẳng vào Hoắc Thiệu Đình, khẽ cụp mắt xuống, hàng mi dài đổ bóng dưới ánh đèn, trông như một chiếc quạt nhỏ.
Anh nắm lấy một tay cô, đặt lên gương mặt góc cạnh của mình, để cô cảm nhận.
“Cô Ôn, có thích không?”
Ôn Mạn mở to mắt, gương mặt không có tiền đồ mà đỏ bừng lên.
Hoắc Thiệu Đình dùng mũi cọ cọ vào mũi cô, tự tin nói: “Hai chúng ta ở bên nhau, cũng chẳng biết ai chiếm hời của ai đâu. Tôi thấy cô trông có vẻ muốn lắm rồi.”
“Tôi không có! Tôi muốn đi ngủ.” Ôn Mạn chui tọt vào trong chăn.
Hoắc Thiệu Đình ra vẻ tiếc nuối.
Thực tế thì anh đã bận rộn nhiều ngày, đã rất mệt rồi. Chỉ là lúc mới vào phòng, anh bị dáng vẻ của Ôn Mạn trong chiếc áo sơ mi đen khơi gợi ham muốn, nhưng khi đã bị gián đoạn thì không còn tâm trí để tiếp tục nữa.
Anh cất hộp y tế gọn gàng rồi cũng lên giường. Có thêm một người trên giường quả thật không quen, anh dứt khoát kéo Ôn Mạn vào lòng, mười ngón tay đan vào nhau.
Ôn Mạn bị anh giam trong lòng, không dám nhúc nhích.
Cô cứ ngỡ mình sẽ không ngủ được, nhưng trong tiếng tim đập trầm ổn ấy, cô lại nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.
Đêm đó, là đêm Ôn Mạn ngủ ngon nhất trong những ngày gần đây.
…
Khi tỉnh dậy, đã là tám giờ sáng.
Cô bật người ngồi dậy, thấy Hoắc Thiệu Đình đã thức. Anh đang đứng bên giường thắt cà vạt.
Áo sơ mi xanh đậm, quần tây màu xám.
Trưởng thành, lịch lãm.
Thấy cô tỉnh, Hoắc Thiệu Đình nói một cách tự nhiên: “Lát nữa tôi phải ra ngoài! Ban ngày em về nhà thu dọn đồ đạc, tối tôi qua đón.”
Ôn Mạn khẽ nói: “Hay là khi nào anh cần tìm em thì em qua, không phải sẽ tốt hơn sao?”
Hoắc Thiệu Đình cười nhạt: “Ở đây sẽ tiện hơn.”
Công việc của anh bận rộn, thỉnh thoảng có hứng mà còn phải đi đón người thì phiền phức quá.
Ôn Mạn không phản đối nữa.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng làm việc nhà khe khẽ, còn có mùi thức ăn thơm phức bay vào.
Ôn Mạn có chút ngạc nhiên.
Hoắc Thiệu Đình nhìn sắc mặt cô, giải thích: “Là dì Lý! Mỗi sáng dì ấy sẽ qua đây bốn tiếng, nấu bữa sáng và dọn dẹp vệ sinh, sẽ không ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường đâu.”
Ôn Mạn gật đầu.
Cô xuống giường, giúp anh thắt cà vạt.
Ngón tay Ôn Mạn rất linh hoạt, thắt cà vạt cũng rất đẹp.
Hoắc Thiệu Đình không nhịn được hỏi: “Trước đây toàn giúp Cố Trường Khanh thắt à?”
Trong lòng Ôn Mạn nhói lên.
Thật ra không phải, cô thường xuyên thắt cà vạt cho bố nên mới luyện thành thục như vậy. Cố Trường Khanh… không thích cô chạm vào anh ta, anh ta luôn giữ khoảng cách với cô.
Ôn Mạn nhỏ giọng phản kháng: “Hoắc Thiệu Đình, sau này chúng ta có thể không nhắc đến anh ta được không?”
Hoắc Thiệu Đình không nói thêm nữa, anh chỉ vào chiếc túi giấy trên tủ đầu giường: “Thư ký Trương mang tới từ sớm đấy. Ngoài quần áo còn có một bộ đồ lót, em mặc thử xem.”
Mặt Ôn Mạn nóng ran, cô không dám nghĩ thư ký Trương đã nghĩ gì.
Hoắc Thiệu Đình khẽ véo má cô: “Lại ngại rồi à? Chuyện nam nữ yêu đương, người ngoài sẽ không nói gì đâu.”
Nói xong, anh bước ra khỏi phòng ngủ.
Ôn Mạn đỏ mặt cầm quần áo vào nhà vệ sinh thay. Quần áo rất vừa vặn, ngay cả kích cỡ nội y cũng đúng. Vừa nghĩ đến đây là kích cỡ do Hoắc Thiệu Đình cung cấp, cô lại càng xấu hổ muốn độn thổ.
Trong phòng ăn rộng lớn, Hoắc Thiệu Đình vừa uống cà phê vừa xem báo kinh tế buổi sáng.
Ngoài văn phòng luật sư, anh còn có những mảng kinh doanh khác, nhưng đa phần đều giao cho đội ngũ chuyên nghiệp quản lý, không cần anh tốn nhiều tâm sức.
Ôn Mạn từ phòng ngủ bước ra.
Anh ngước mắt lên nhìn cô một lúc lâu rồi mới nói: “Trông đẹp lắm.”
You cannot copy content of this page
Bình luận