Chương 2:
26/12/2024
Chương 1:
26/12/2024
Chương 3:
26/12/2024
Chương 4:
26/12/2024
Chương 5:
26/12/2024
Chương 6:
26/12/2024
Chương 7:
28/12/2024
Chương 8:
28/12/2024
Chương 9:
28/12/2024
Chương 10:
28/12/2024
Chương 11:
28/12/2024
Chương 12:
28/12/2024
Chương 13:
31/12/2024
Chương 15:
31/12/2024
Chương 14:
31/12/2024
Chương 16:
31/12/2024
Chương 17:
31/12/2024
Chương 18:
31/12/2024
Chương 19:
02/01/2025
Chương 20:
02/01/2025
Chương 21:
02/01/2025
Chương 24:
02/01/2025
Chương 22:
02/01/2025
Chương 23:
02/01/2025
Chương 25:
02/01/2025
Chương 26:
02/01/2025
Chương 27:
02/01/2025
Chương 28:
04/01/2025
Chương 29:
04/01/2025
Chương 30:
04/01/2025
Chương 31:
04/01/2025
Chương 32:
04/01/2025
Chương 33:
04/01/2025
Chương 35:
07/01/2025
Chương 36:
07/01/2025
Chương 34:
07/01/2025
Chương 37:
07/01/2025
Chương 38:
07/01/2025
Chương 39:
07/01/2025
Chương 40:
09/01/2025
Chương 41:
09/01/2025
Chương 42:
09/01/2025
Chương 43:
09/01/2025
Chương 44:
09/01/2025
Chương 45:
09/01/2025
Chương 46:
09/01/2025
Ta? Hắn muốn ta chọn vợ giúp sao?
“Ta không quen biết quý nữ nào có thể giới thiệu cho lang quân, chỉ e lòng muốn mà lực bất tòng tâm.”
Vương Khác suýt nữa bị sặc trà, suýt để mất phong độ.
Hắn đặt chén trà xuống, nghiêm túc nhìn ta, nói: “Ý ta là, nàng gả cho ta.”
Dù ta luôn kính trọng hắn, cũng không thể ngăn được nét mặt thoáng lộ vẻ khó tin.
“Lang quân xuất thân cao quý, lại quyền nghiêng triều dã, thiên hạ rộng lớn, mỹ nhân vô số, lang quân muốn người thế nào mà không có? Tạ Huyên kính trọng lang quân, nhưng lang quân hà tất phải đùa cợt ta?”
Vương Khác vẻ mặt đầy vẻ khó hiểu: “Ta đùa cợt nàng khi nào?”
“Ta từng ủy thân người khác, lại sinh một nữ nhi, tự biết không xứng với lang quân – người cao quý như vậy.”
Nghe ta nói, Vương Khác không chút bận tâm nở nụ cười, tựa như vừa nghe được một câu chuyện nực cười.
“Đó đâu phải lỗi của nàng.”
“Hiện giờ nàng chiến công hiển hách, phong hầu bái tướng, thân mang cáo mệnh, đã quá đủ tư cách , sao lại không xứng?”
Hắn bước tới gần, đứng từ trên cao nhìn xuống, khoảng cách giữa hai người gần trong gang tấc.
Ta thậm chí có thể ngửi thấy mùi hương thanh lạnh trầm ổn từ tuyết tùng trên người đối phương.
Trong mắt là tà áo hơi mở và bờ ng/ự/c trắng mịn như ngọc.
Hắn hơi cúi đầu, giọng nói trầm ấm rơi vào tai, khiến một cảm giác ngưa ngứa khó tả lan khắp người: “Huống chi, ta thích nàng.”
Thấy ta không đáp lời, hắn vươn tay giữ lấy cằm ta, buộc ta phải nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Hay là nàng thực sự tự ti đến thế? Nếu đúng vậy, thì là ta đã nhìn lầm nàng.”
Ngước mắt lên, ánh nhìn của ta chạm thẳng vào đôi mắt sâu thẳm, ấm áp kia.
Ánh mắt ấy khiến lòng vô thức chấn động.
Cảm thấy bầu không khí trở nên mập mờ, ta vội lùi lại hai bước, kéo giãn khoảng cách.
Hắn cũng không để tâm, chỉ khẽ chỉnh lại chiếc áo choàng khoác trên vai.
Một thân bạch y thanh nhã, dáng người cao lớn như ngọc, toát ra khí chất trầm ổn mà lộng lẫy.
Thế gia vọng tộc, coi trọng nhất là thể diện, mà Vương gia lại càng như vậy.
Hiện giờ, trong mắt họ, ta chẳng qua chỉ là kẻ từ núi rừng bước ra, bất ngờ gặp thời mà thăng tiến.
Lại thêm thân phận không thanh bạch, cho dù bước vào cửa Vương gia, chắc chắn vẫn sẽ bị họ xem thường.
Ta chán ghét những trò đấu đá trong các gia tộc lớn, thích nịnh trên đạp dưới, thích ganh đua từng chút.
Một mình sống tiêu d/a/o tự tại đã là mãn nguyện, hà tất phải tìm đến phiền phức?
Dĩ nhiên, ta không nói những lời quá khó nghe, Vương Khác vẫn là người ta kính trọng.
“Không phải ta tự ti. Chỉ là dù lang quân thật lòng muốn cưới ta, người trong Vương gia chưa chắc đã thật tâm đối đãi với ta.”
Gương mặt Vương Khác thoáng lộ vẻ tức giận.
Nét giận ấy khiến làn da trắng như tuyết càng thêm ửng đỏ, ngay cả giọng nói cũng nặng nề hơn vài phần.
“Ta cưới thê tử của ta, thì liên quan gì đến người khác?”
“Ngay cả khi không có ta, với tính cách của nàng, cũng tuyệt đối không chịu thiệt nửa phần, huống chi ta vẫn còn sống đây. Ai dám chỉ trích nàng nửa câu?”
“Đừng quên, với thân phận hiện giờ của nàng, đáng lý phải là Vương gia cầu xin nàng gả vào.”
Ánh mắt Vương Khác tràn ngập vẻ bất lực, có lẽ cả đời này hắn chưa từng phải khổ tâm khuyên bảo ai đến vậy.
Sự việc sao lại bất ngờ diễn biến theo hướng kỳ lạ thế này?
Khi ta còn đang suy nghĩ, một tiểu nhân nhi từ phía sau bất ngờ lao tới ôm chặt lấy chân ta, miệng không ngừng kêu: “A mẫu, gả đi, gả đi! Niên Niên cũng muốn để Vương cữu phụ làm phụ thân!”
Vương Khác nhìn Tạ Hựu, vẻ mặt như thầm khen ngợi tiểu hài tử thông minh, hệt như hai người đã bàn bạc trước đó.
Ta chỉ cảm thấy đau đầu.
“Vậy… để ta suy nghĩ thêm một chút được không?”
Vài ngày sau, Tiêu Tư Thăng hối hả đến phủ, khiến ta tưởng rằng có chuyện lớn xảy ra.
Hóa ra là Tạ Hựu lỡ lời, để y biết được việc Vương Khác cầu hôn ta.
You cannot copy content of this page
Bình luận