“Thật ra, tôi nghĩ Vina không thích vị hôn phu của mình đến thế.” Jean đột nhiên nói.
La Vi :”Sao cô lại nghĩ thế?”
Jean ôm ngực nói: “Nếu tôi là cô ấy, tôi sẽ buồn đến mức ăn không ngon ngủ không yên. Nhưng Vina lại ra ngoài mua bánh.”
“Phụt.” La Vi cười :”Có lẽ cô ấy thực sự thích bánh ngọt hơn vị hôn phu của mình.”
Nhân tiện, dạo này Vina béo lên không ít, má trông phúng phính hơn, không còn đáng ghét như trước nữa.
La Vi phải thừa nhận rằng cô là người thích cái đẹp.
Không, đúng hơn là thích những vật dễ thương.
Cô thích những sinh vật dễ thương, ví dụ như con nhện có đôi mắt đen kia.
Nghĩ đến con nhện, tâm trạng La Vi lại có chút u ám. Đã hơn một tháng trôi qua, kẻ muốn ám sát cô vẫn chưa bị bắt.
Tuy nhiên, từ đó đến nay đối phương vẫn chưa có động tĩnh gì nữa, có lẽ là vì sợ Troy ở bên cạnh cô, đây cũng là một tin tốt.
Ngày hôm sau, La Vi trở lại tiểu viện, ngồi trong phòng suy nghĩ xem thiên phú đặc biệt của mình sẽ là gì.
Thần Vong Linh sẽ không keo kiệt đến mức không ban bất kỳ lợi lộc nào cho những thần quyến của ngài, đúng không?
La Vi làm theo Athena, nhắm mắt lại và gọi: “Hỡi Thần Vong Linh và Bóng Tối, Osiris, người nắm giữ trật tự của cõi chết, ta có thể hỏi người đã ban cho con là gì?”
Im lặng chờ nửa phút nhưng không có phản hồi.
Cô đứng dậy, cởi bỏ quần áo, soi lưng mình trong gương, phát hiện dấu ấn lúc trước đã biến mất, lưng cô trắng nõn như tuyết.
La Vi 😕
Không lẽ nào, thần vong linh bị cô dọa sợ rồi sao?
Liệu hắn có keo kiệt đến mức bắt người ta làm việc mà không trả công, rồi bỏ chạy khi nghe thấy công nhân đòi nợ không?
La Vi trầm ngâm vài giây, cảm thấy thân là thần, ít nhất không nên chạy trốn theo cách mất mặt như vậy.
Vậy vấn đề nằm ở lời cầu nguyện của cô sao?
Có phải vì lời cầu nguyện không chân thành, hay vì cách cầu nguyện sai?
La Vi nhớ lại tình huống lần trước khi dấu ấn xuất hiện trên lưng, cô cảm thấy đau đớn, một ý nghĩ hoang đường hiện lên trong đầu cô.
Không thể nào, thần không thể nào phù phiếm như vậy được, đúng không?
Cô nên thử xem sao.
Cô nhắm mắt, đặt tay lên ngực và thành kính đọc: “Hỡi Osiris, vị thần vĩ đại và chính trực của cõi chết, người nắm giữ quyền lực cai quản cõi chết, sự sáng suốt của người đáng được tôn thờ, lòng khoan dung của người đáng được ca ngợi, và vẻ đẹp của người thậm chí còn vĩ đại hơn cả thần tình yêu. Người là vị thần thực sự cao quý, xứng đáng với đức tin của mọi người!”
Lưng cô đột nhiên nóng lên, La Vi mở mắt ra nhìn vào gương, quả nhiên hình xăm lại xuất hiện.
Dấu ấn to che kín cả lưng cô, có những đường nét chằng chịt, trông giống như một con rắn mỏng xoắn lại.
Cô có vẻ mặt vô cảm thậm chí còn muốn cười khinh thường.
Cô không bao giờ ngờ rằng Thần Vong Linh lại là một vị thần như vậy.
Ngài thích nghe cấp dưới tâng bốc mình và thích nghe mọi người khen ngợi mình.
Chẳng trách lần trước cô nghĩ rằng ngài là một vị thần tốt còn cảm thấy Thần Tình Yêu không ra gì, ngài đã vội vàng xuất hiện để thể hiện sự tồn tại của mình.
Hóa ra là vì ngài đã nghe được lời hay ý đẹp.
Đùa tôi à? Ngài là một tà thần đấy!
Tà thần không thích nghe người ta nói mình độc ác, nhưng lại thích nghe người ta khen mình chính trực, nhân hậu, quang vinh, vĩ đại. La Vi thầm than trong lòng rằng tà thần đúng là có bệnh.
Thế giới này cũng có vấn đề!
Sau khi tìm ra cách chính xác để giao tiếp với tà thần, La Vi nhắm mắt lại và dùng cả tấm lòng ca ngợi : “Thần Vong Linh vĩ đại Osiris, người là vị thần công bằng, nhân ái, thiện lương và dịu dàng. Người tốt hơn tất cả các vị thần, và người còn yêu thương người dân và tín đồ của mình hơn bất kỳ. Tôi là tín đồ trung thành nhất của người, La Vi, xin hãy ban cho con sức mạnh!”
Sau lưng bắt đầu nóng lên, sau đó là cảm giác ngứa ngáy, và cảm giác như có thứ gì đó sắp trồi ra khỏi bả vai.
La Vi giật mình, mở to mắt nhìn vào gương.
Trên bả vai trái và phải của cô, những đường vằn đen xoắn lại như nước sôi, và một chiếc gai đột nhiên nhô ra từ dưới da thịt, như thể nó sắp đâm thủng da cô.
Cơn đau dữ dội từ lưng lan đến tứ chi, tất cả xương cốt trong cơ thể cô đều đau nhức, như thể chúng đang bị đánh nát rồi lại được ghép lại. Cô loạng choạng vì đau đớn và ngã xuống đất.
La Vi bấu chặt mười ngón tay vào khe hở giữa các viên gạch lát sàn, nghiến chặt răng hàm, không dám kêu to vì sợ thu hút mọi người dưới lầu.
Tốt! Tốt lắm! Quả là danh xứng với thực, ngươi không là tà thần thì ai là.
Ban cho cô ấy một phước lành khủng khiếp như vậy, là định biến cô thành quái vật sao?
La Vi vô cùng hối hận, biết rõ tà thần tà ác, tại sao cô lại lớn tiếng cầu xin hắn?
Làm sao cô có thể quên được sự thật này?
Xương sống lưng cô kêu răng rắc, phát ra tiếng nghiến răng. La Vi đau đớn run rẩy, mồ hôi nhễ nhại.
Cô không biết đã bao lâu rồi, nhưng cô đột nhiên cảm thấy cơ thể mình nhẹ đi, và có thứ gì đó như thể vừa chui ra khỏi lưng cô, cử động nhẹ mang theo một làn gió mát vào tai cô.
Cơn đau dữ dội biến mất, thay vào đó là cảm giác nhẹ nhõm chưa từng có.
Tim La Vi đập thình thịch, dường như cô biết thứ gì đã mọc trên lưng mình.
Vừa nghĩ đến đây, còn chưa kịp dùng tay chống đỡ thân thể, vật trên lưng cô đã vỗ cánh đứng dậy, cô cũng lơ lửng trên mặt đất.
Trong gương, một đôi cánh đen khổng lồ hiện ra sau lưng cô. Khi xòe ra, chúng dài khoảng ba mét, chỉ dài hơn cánh tay trái và phải của cô một cánh tay. Khi gấp lại, những chiếc lông vũ rủ xuống không chạm đất.
Một khả năng rất tiện lợi để trốn thoát.
Ước mơ thời thơ ấu đã trở thành hiện thực.
Cô không còn phải ghen tị với con Griffin của Troy nữa. Nó không tuyệt bằng việc tự cô có thể bay.
Tuy nhiên, ngay khi nhìn thấy đôi cánh đen đó có dễ bị liên tưởng đến tà thần ngay từ cái nhìn đầu tiên không?
Vừa nghĩ tới đây, La Vi liền phát hiện màu sắc đôi cánh sau lưng mình đã thay đổi.
Không chỉ đôi cánh của cô ấy chuyển sang màu trắng, mà mái tóc cũng chuyển sang màu trắng. Cô ấy trắng như thiên thần vậy. Thứ duy nhất còn thiếu là vầng hào quang trên đầu. Lo sợ thứ đó thực sự sẽ xuất hiện, cô vội vàng ngừng suy nghĩ về nó.
Phải nói rằng thần vong linh quả là một ông chủ hào phóng. Tặng cô một đôi cánh và một bộ da để cô ấy có thể sử dụng luân phiên.
La Vi thậm chí còn mơ hồ cảm thấy năng lực mà mình nhận được không chỉ có vậy.
Tuy nhiên, cô vẫn chưa biết mình đã lĩnh hội được những khả năng cụ thể nào.
“Vị thần vĩ đại của cái chết Osiris, ngài thực sự là vị thần hào phóng, khoan dung và rộng lượng nhất mà tôi từng thấy!”
Ngài rất tốt với cô, có phải vì cô là tín đồ duy nhất ?
Thật là thảm hại.
La Vi thu cánh lại, trong lòng nghĩ đến một chuyện .
Sau khi đôi cánh thần kỳ biến mất vào cơ thể cô, những dấu ấn trên lưng cô cũng dần biến mất.
Tóc cô đã đen trở lại, ngoại trừ hơi ướt vì mồ hôi, trông cô vẫn không thay đổi gì.
Nói chung, nếu đã nhận đồ từ ai đó, thì phải làm việc cho họ.
Những thần quyến sẽ tuân theo ý muốn của thần linh và cần phải cung cấp cho thần tín ngưỡng thuần khiết hoặc giúp thần chiêu mộ thêm tín đồ.
Trước đây La Vi là người vô thần, nên tín ngưỡng của cô không được thuần khiết lắm, nên rất khó để cô cung cấp tín ngưỡng.
Cô đoán là thần cũng biết điều này. Là thần, ngài dễ dàng lắng nghe lời hay ý đẹp của mọi người sao?.
Cho nên, điều duy nhất La Vi có thể làm chính là chiêu mộ tín đồ.
Nhưng nếu cô thờ phụng truyền đạt đức tin về tà thần, liệu cô có bị đánh chết không?
Hơn nữa, hiện tại cô không biết thần vong linh là tốt hay xấu, nên tốt nhất là tìm cách thăm dò.
Tất nhiên, chuyện này cần phải cân nhắc thật kỹ, kẻo nàng chọc giận vị thần thích nịnh nọt thì sẽ bị giết chỉ vì một ý niệm của ngài.
Ý định hiện tại của La Vi là trước tiên kiểm tra lai lịch của Troy. Bởi vì hắn có thể nhận ra dấu hiệu của Thần Vong Linh, có lẽ hắn cũng là thần quyến của Thần Vong Linh.
You cannot copy content of this page
Bình luận