Danh sách chương

Anh có lẽ nào sẽ… Ôn Mạn đã rất mệt rồi.

Thế nhưng cả đêm cô cứ trằn trọc, không tài nào ngủ được. Mỗi lần mơ màng sắp chìm vào giấc ngủ, cô lại cảm giác như có một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy mình, người đàn ông ấy khẽ gọi tên cô: “Ôn Mạn…”

Và rồi cô lại giật mình tỉnh giấc.

Trong phòng ngủ tối om, chỉ có một vệt trăng mỏng manh lọt qua khe rèm, chiếu lên cảnh vật một lớp ánh sáng mông lung, hư ảo.

Ôn Mạn ngồi dậy, khẽ đưa tay sờ lên mặt mình.

Không phải là mơ.

Cô đang ở nhà của Hoắc Thiệu Đình, ngủ trên giường của anh…

Cửa phòng ngủ khẽ mở, Hoắc Thiệu Đình làm xong việc quay về phòng ngủ. Vừa vào phòng, anh đã thấy Ôn Mạn ngồi trên giường, vẻ mặt ngơ ngác như một chú chó nhỏ đáng thương.

Hoắc Thiệu Đình bỏ ý định bật đèn, anh bước đến mép giường ngồi xuống, nhẹ nhàng luồn tay vào mái tóc mềm mại của cô: “Sao còn chưa ngủ?”

Ôn Mạn thuận theo tay anh, ngoan ngoãn tựa vào vai anh.

Hoắc Thiệu Đình biết cô muốn hỏi gì, anh ghé vào tai cô thì thầm: “Vừa rồi tôi đã sắp xếp rồi. Sáng mai tôi sẽ đi một chuyến, nếu không có gì bất ngờ thì có thể bảo lãnh tại ngoại được.”

Ôn Mạn vô cùng cảm kích.

Cô không nói gì, chỉ vòng tay ôm lấy cổ anh.

Hoắc Thiệu Đình đang ở tuổi sung sức, anh không cần phải ngược đãi bản thân. Thế là mọi chuyện diễn ra hết sức tự nhiên, dưới sự dẫn dắt của anh, hai người ôm nhau triền miên trong một nụ hôn sâu…

Đây là lần đầu tiên của Ôn Mạn, cô ít nhiều có chút căng thẳng, tay chân không biết phải đặt vào đâu.

Cơ thể càng run lên bần bật.

Cô càng như vậy, Hoắc Thiệu Đình lại càng động lòng…

Ngay lúc cả hai đang đắm chìm trong men tình, Ôn Mạn nhíu mày, khẽ kêu lên một tiếng đau đớn.

“Sao thế?” Hoắc Thiệu Đình phả ra hơi thở nóng rực, áp vào vành tai cô khẽ hỏi.

Ôn Mạn run run đáp: “Gót chân bị trầy, hơi đau một chút.”

Hoắc Thiệu Đình dùng lòng bàn tay đỡ lấy gáy cô, từ trên cao nhìn cô chăm chú. Ôn Mạn sợ anh không vui, vội ôm chặt cổ anh, nói bằng giọng mềm nhũn: “Hết đau rồi ạ.”

Hoắc Thiệu Đình bật cười khẽ.

Anh dùng chóp mũi cọ nhẹ vào mũi cô, giọng khàn đặc: “Cô Ôn, vội hơn cả tôi à?”

Mặt Ôn Mạn đỏ bừng như sắp nhỏ máu.

Hoắc Thiệu Đình không trêu cô nữa, anh vươn tay bật chiếc đèn ngủ đầu giường. Ánh đèn vàng ấm áp lan tỏa, khiến dáng vẻ tình tứ của cả hai hiện ra rõ mồn một.

Ôn Mạn vội vàng kéo chăn lên che người.

Hoắc Thiệu Đình cười cười: “Ngại ngùng thế à? Tôi còn tưởng là cô bé chưa trải sự đời, lại càng không dám ra tay nữa.”

Anh chỉ nói đùa, nào ngờ Ôn Mạn thật sự chưa từng có đàn ông.

Anh xuống giường lấy hộp y tế cho cô, Ôn Mạn nhìn theo bóng lưng anh.

Dáng người anh rất đẹp, một lớp cơ mỏng bao phủ lấy khung xương cao lớn, vô cùng cân đối mà không hề tạo cảm giác quá cường tráng.

Trước khi Hoắc Thiệu Đình quay lại, Ôn Mạn vội mặc chiếc áo sơ mi vào.

Một lát sau, Hoắc Thiệu Đình cầm hộp y tế trở lại, Ôn Mạn đã ngồi ở mép giường. Cô khẽ nói: “Để tôi tự làm.”

Hoắc Thiệu Đình giữ cô lại.

Anh quỳ một gối xuống, nắm lấy một bàn chân của Ôn Mạn, nhẹ nhàng bôi thuốc cho cô.

Ôn Mạn cảm thấy vô cùng bất an.

Trong mối quan hệ này, cô cảm thấy Hoắc Thiệu Đình không cần thiết phải đối xử tốt với cô như vậy, ít nhất là không cần phải chu đáo đến thế.

Hoắc Thiệu Đình ngước mắt lên: “Đừng động đậy.”

Có lẽ đã đoán được suy nghĩ của cô, anh thản nhiên nói: “Tôi không thích ép buộc người khác. Trong thời gian chúng ta bên nhau, cả hai đều bình đẳng… Ừm, trạng thái lý tưởng nhất là đôi bên cùng vui vẻ.”

Thật là một câu nói phóng đãng.

Ôn Mạn muốn hỏi anh đã có bao nhiêu mối quan hệ kiểu này, nhưng lời đến bên môi lại thấy thật vô vị: Thật ra họ chẳng là gì của nhau cả! Hoắc Thiệu Đình không nói rõ, nhưng cô hiểu ý anh. Anh sẽ đối xử tốt với cô, nhưng khi anh chán rồi, cũng là lúc mối quan hệ này kết thúc!

Ôn Mạn thầm nghĩ: Cô nên cảm ơn anh, vì đã giữ lại cho cô một chút tự trọng trong lúc cô thảm hại nhất.

Hết Chương 43.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page