Danh sách chương

Chưa được phân loại

Chương 4: Cô Giáo Ôn – Tập Trung Nào!

Hoắc Thiệu Đình giả vờ, chồng Bạch Vi hiểu ý phối hợp:

“Đây là bạn đại học của Bạch Vi, Ôn Mạn, là một tài nữ, hiện là giáo viên piano.”

Hoắc Thiệu Đình khẽ cười:

“Hóa ra là cô giáo Ôn!”

Anh đưa tay ra tỏ vẻ thân thiện.

Những người đàn ông xuất thân hiển quý xung quanh bày ra nét mặt thâm ý, lại có phần ganh tị!

Ai cũng nhìn ra cô giáo Ôn xinh đẹp này đến là vì Hoắc Thiệu Đình.

Có người trêu chọc:

“Luật sư Hoắc có phúc ghê.”

Ôn Mạn da mặt mỏng, cô chưa từng thấy trận thế này nên hơi thẹn thùng vươn tay.

Bàn tay mềm ấy lập tức bị nắm lấy.

Hoắc Thiệu Đình nắm rồi buông ngay, khóe môi anh cong lên một nụ cười mê người:

“Cô giáo Ôn, đánh một ván chứ?”

Nói xong, anh bước về phía sân, mang theo khí thế không cho cô từ chối.

Ôn Mạn đành phải đi theo.

Sau lưng, Cố Trường Khanh nắm chặt gậy golf, sắc mặt u ám.

Tâm trạng Hoắc Thiệu Đình rất tốt, Ôn Mạn nói không biết chơi, anh cũng không bực dọc:

“Để tôi dạy!”

Câu ấy vừa thốt, người ngoài liền hiểu ý của Hoắc Thiệu Đình, ánh mắt càng trở nên mập mờ.

Ôn Mạn không ngốc: Hoắc Thiệu Đình gần gũi mình, chỉ chứng minh một điều là anh ấy không ưa Cố Trường Khanh!

Ôn Mạn đứng trước, để mặc anh ôm lấy từ phía sau.

Cô mặc quần short thể thao, một đôi chân trắng nõn dán chặt lên người anh, thậm chí cô còn cảm nhận được hơi nóng từ cơ thể anh.

Mặt Ôn Mạn nong nóng.

“Cô giáo Ôn, tập trung nào!”

Môi mỏng của Hoắc Thiệu Đình khẽ chạm vành tai cô thì thầm, y như lời tình nhân nói với nhau.

Ôn Mạn ngẩn ra.

Hoắc Thiệu Đình đã nắm tay cô, vung một gậy.

Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay, mấy câu nịnh bợ nghe đến sởn gai ốc.

“Luật sư Hoắc với cô giáo Ôn phối hợp ăn ý thật.”

“Là do luật sư Hoắc dạy giỏi!”

“Luật sư Hoắc vung thêm gậy nữa là vào lỗ rồi.”

Đám đàn ông quen kiểu nói ấy, nên chẳng thấy có gì lạ.

Còn mặt Ôn Mạn vẫn nhuộm sắc hồng nhạt.

Hoắc Thiệu Đình áp môi gần vành tai mềm của cô, cười nhẹ:

“Cô giáo Ôn, mình thêm một gậy nữa nhé?”

Kỹ thuật của anh rất tốt, quả nhiên một gậy vào lỗ.

Tiếng vỗ tay lại nổi lên, gương mặt siêu đẹp trai của Hoắc Thiệu Đình càng mê người, khí thế bừng bừng.

Cơ thể Ôn Mạn khẽ rung động.

Rõ ràng hôm nay là cô cố ý trêu chọc, vậy mà lại bị anh mặc sức sắp đặt.

Cô có linh cảm rằng, nếu Hoắc Thiệu Đình đã muốn tán tỉnh thì chín mươi lăm phần trăm phụ nữ đều khó mà từ chối.

Chỉ là một người ở địa vị như anh, chẳng mấy khi tự hạ mình thế thôi.

Trong vòng tay của anh, Ôn Mạn lại đánh vào thêm mấy quả.

Giữa giờ nghỉ, Ôn Mạn ngồi cạnh Hoắc Thiệu Đình.

Anh không nói nhiều với cô, phần lớn bàn chuyện làm ăn với người khác, đôi lúc cũng chạm đến mảng pháp vụ.

Ôn Mạn rất biết lấy lòng.

Cô đưa nước, đưa khăn… Hoắc Thiệu Đình dĩ nhiên nhận lấy.

Bạch Vi thấy có cửa liền kéo Ôn Mạn vào nhà vệ sinh, thì thầm:

“Không nhìn ra luật sư Hoắc lại ‘ngấm ngầm’ vậy đâu nhé! Trước đây tụi mình gặp qua vài lần ở chỗ tụ hội, anh ấy nghiêm chỉnh lắm.”

Bạch Vi sợ Ôn Mạn đùa với lửa rồi lún quá sâu, vì với thân phận của Hoắc Thiệu Đình, khó có khả năng anh cưới Ôn Mạn.

Hơn nữa giữa họ còn kẹp một Cố Trường Khanh.

Ôn Mạn nhìn thấu điều đó, cô khẽ nói:

“Nhiều nhất cũng chỉ là chuyện xác thịt thôi, tớ đâu ngây thơ đến mức ấy.”

Bạch Vi yên tâm.

Hai người vừa định ra ngoài thì Cố Trường Khanh đẩy cửa bước vào.

Anh ta vào là ép Ôn Mạn dán lên tường, sắc mặt âm trầm.

Bạch Vi hoảng hốt, vươn tay kéo anh ta:

“Cố Trường Khanh, anh định làm gì?”

Cố Trường Khanh gạt một cái, đẩy Bạch Vi ra, cửa bị khóa trái lại.

Bạch Vi ở bên ngoài đập cửa thình thình, nén giọng mắng:

“Đồ khốn Cố Trường Khanh, bắt nạt phụ nữ thì là đàn ông à!”

Mấy trò con nít ấy, Cố Trường Khanh chẳng buồn để tâm.

Nếu anh ta không đủ tàn nhẫn, sao nỡ đá Ôn Mạn rồi còn dồn cô vào đường cùng?

Hết Chương 4: Cô Giáo Ôn – Tập Trung Nào!.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page