Con Nuôi Của Nhà Họ Bùi

Chương 4:

Chương trước

Chương sau

Tôi lau khô nước mắt, nói:

 

“Cảm ơn cô giáo Lý!”

 

Mặc dù cô giáo Lý có hơi thực dụng, nhưng trình độ dạy học của cô ấy rất cao.

 

Một đứa như tôi, gần như không có chút nền tảng nào, sau nửa năm được cô dẫn dắt, cũng đã miễn cưỡng theo kịp chương trình học.

 

Cô không tiếc lời khen ngợi tôi:

 

“Mộc Ân Nhiên, em rất thông minh đấy! Học tiến bộ nhanh thật!”

 

“Xem ra, em không phải là ngốc thật sự, chỉ là trước đây không có cơ hội thôi.”

 

“À, đúng rồi, chị em đã đi công tác về chưa?”

 

“Chú của cô muốn tham gia đấu thầu một dự án của Bùi Thị. Không biết em có thể giúp cô nói tốt vài câu trước mặt chị em được không?”

 

Dù biết mọi người đối xử tốt với tôi đều là vì nể mặt chị Bùi Tương, nhưng khi nghe yêu cầu của cô giáo Lý, tôi vẫn thấy bối rối.

 

“Chuyện này… em…”

 

Đang lúc tôi suy nghĩ cách từ chối, Bùi Khiêm khoanh tay xuất hiện ở cửa phòng giáo viên.

 

“Sao lâu vậy? Chẳng phải đã nói một tiếng là xong sao? Bây giờ đã trễ hơn năm phút rồi!”

 

Từ khi cô giáo Lý đồng ý dạy kèm tôi, mỗi ngày Bùi Khiêm đều phải cùng tài xế đợi tôi một tiếng ở cổng trường.

 

Bình thường anh đều ngồi trong xe chơi game, sao hôm nay lại vào tận đây?

 

Bị phát hiện đang dùng quan hệ, cô giáo Lý lúng túng.

 

“Cậu Bùi Khiêm, tôi…”

 

Bùi Khiêm nhếch môi cười, ánh mắt thoáng chút trêu chọc, dù còn nhỏ tuổi nhưng đã mang khí chất tà mị, cuốn hút kỳ lạ.

 

“Tôi mới là cậu chủ của nhà họ Bùi. Cô ta chẳng qua chỉ là em nuôi của chị tôi thôi.”

 

“Nếu cô muốn tìm người để đi cửa sau, hẳn nên tìm tôi, cậu chủ chính thức của nhà họ Bùi, chứ tìm cô ta làm gì?”

 

Nói xong, anh hoàn toàn phớt lờ sắc mặt trắng bệch xen lẫn đỏ bừng của cô giáo Lý mà quay sang tôi, vẫy tay:

 

“Lại đây!”

 

8

 

Mặc dù rất cảm kích cô giáo Lý đã dạy kèm cho tôi, nhưng chị Bùi Tương cũng không ít lần trả thêm phí cho cô ta.

 

Tôi từng thấy chị tặng cô Lý túi xách, nước hoa và sản phẩm chăm sóc da, tôi đã tra trên mạng, tất cả đều không rẻ.

 

Tuy nhiên, tôi không thích việc cô ta lợi dụng tôi để tạo mối quan hệ, định dùng chiêu trò để giúp chú mình đi cửa sau trong dự án của công ty.

 

Tôi đứng lên, thu dọn cặp sách, rồi cúi chào cô giáo Lý:

 

“Cô giáo Lý, tạm biệt ạ!”

 

“Chuyện công việc của chị em không tiện can thiệp. Tốt nhất là chú của cô hãy tự liên hệ với chị ấy.”

 

Nói xong, tôi cúi người, nhưng còn chưa kịp đứng thẳng, đã bị Bùi Khiêm kéo đi.

 

Dù Bùi Khiêm chỉ lớn hơn tôi một tuổi, nhưng từ nhỏ tôi ăn uống thiếu thốn, suy dinh dưỡng, dù đã được nhà họ Bùi nuôi nửa năm, chiều cao của tôi vẫn chưa tới một mét.

 

Còn Bùi Khiêm thì khác, cao hơn tôi cả một cái đầu.

 

Anh kéo tôi đi, cứ như kéo một cây giá đỗ.

 

Tôi loạng choạng không theo kịp, suýt chút nữa ngã xuống.

 

“Bùi Khiêm! Anh làm gì vậy?”

 

“Anh làm đau em rồi! Nếu anh còn như thế, em… em sẽ mách chị!”

 

Nghe vậy, Bùi Khiêm lập tức hất tay tôi ra.

 

“Cô là cái thá gì mà dám dùng chị để đe dọa tôi?”

 

“Lúc cô giáo Lý nhờ cô giúp đi cửa sau, sao cô không từ chối ngay lập tức?”

 

“Đừng quên, cô chỉ là con nuôi của nhà tôi, thật sự nghĩ mình là nhị tiểu thư nhà họ Bùi à?”

 

“Dám dùng công ty của chị tôi để tạo ân huệ, gan cô lớn thật đấy!”

 

Tôi lập tức phản bác:

 

“Em không có!!!”

 

“Em sẽ không bao giờ dùng công ty của chị mình để làm chuyện như vậy. Dù anh không đến, em cũng sẽ từ chối cô ấy!”

 

“Chị đối với em tốt như vậy, như chị ruột của em, em không bao giờ làm chuyện phản bội chị ấy!”

 

Bùi Khiêm liếc tôi một cái đầy khinh miệt:

 

“Tốt nhất là như vậy!”

 

“Cô giáo Lý đó, lòng dạ không ngay thẳng, sau này đừng học thêm với cô ta nữa, tránh bị lừa lần nữa.”

 

“Hả?”

 

Nghe vậy, tôi hơi do dự.

 

Dù yêu cầu của cô giáo Lý có hơi quá đáng, nhưng cô ấy dạy rất tốt, tôi đã tiến bộ không ít…

 

“Vậy em phải làm sao?”

 

Bùi Khiêm liếc tôi một cái, lạnh lùng nói:

 

“Tôi đã tự học đến chương trình trung học rồi, mấy thứ tiểu học cỏn con đó, cô nghĩ tôi không dạy được sao?”

 

Tôi: “…”

 

Được Bùi Khiêm dạy? Tôi thà học với cô giáo Lý còn hơn.

 

Nhưng lời Bùi Khiêm đã nói ra, thì chẳng ai dám cãi lại.

 

Ngô quản gia thay mặt gia đình đưa cho cô giáo Lý một khoản phí lớn để cảm ơn vì nửa năm qua đã dạy kèm tôi.

 

Sau đó, việc học thêm với cô ta bị chấm dứt, thay vào đó là Bùi Khiêm tự mình dạy tôi.

 

Tôi muốn phản đối, Bùi Khiêm ghét tôi đến vậy, làm sao anh ấy thật lòng dạy tôi được?

 

Nhưng chị Bùi Tương lại nói:

 

“Ân Nhiên, hiếm khi anh Khiêm của em lại hứng thú với điều gì, em tuyệt đối không được làm cậu ấy thất vọng đâu nhé!”

 

“Vả lại, hai đứa học ở nhà, chị đi làm bên ngoài cũng yên tâm hơn, đúng không?”

 

Dù trong lòng tôi trăm ngàn lần không muốn, nhưng không nỡ làm chị thất vọng, đành cắn răng đồng ý.

 

Đúng như tôi dự đoán, Bùi Khiêm chỉ đang đùa bỡn tôi.

 

Nói là tự dạy tôi, nhưng thực chất chỉ là giao đề bài, còn anh ấy thì mải mê chơi game.

 

Đến lúc kiểm tra bài tập, anh chỉ toàn chê bai và trách mắng:

 

“Đề dễ như vậy mà cũng làm sai, cô đúng là óc lợn!”

 

“Tôi chỉ nói một lần, lần sau mà làm sai nữa, sẽ phạt cô quỳ nửa tiếng!”

 

“Sao lại có người ngu như cô chứ, bài tiểu học cũng làm không được, thôi về quê trồng ruộng đi!”

 

Tôi đã nhẫn nhịn anh rất lâu, cuối cùng không chịu được nữa, bật khóc.

 

“Tại sao anh cứ mãi mắng em?”

 

“Từ đầu anh đã thông minh như vậy sao?”

 

“Em đã rất cố gắng rồi mà!”

 

9

 

Bùi Khiêm lúc nào cũng nghĩ mình đúng, hoàn toàn không hiểu nổi tại sao tôi làm không ra bài tập mà còn khóc được.

 

“Cô khóc cái gì? Tôi mắng không đúng à?”

 

“Bây giờ cô là do tôi dạy, cô thi điểm thấp như vậy, làm mất mặt tôi!”

 

“Ra ngoài đừng có nói cô là em gái tôi, tôi không chịu nổi nỗi nhục này!”

 

Tôi khóc đến mức nghẹn ngào, không thốt nên lời.

 

“Em ghét anh! Em không phải là em gái anh, em chỉ có chị, không có anh trai!”

 

Bùi Khiêm cũng bị tôi làm cho tức giận, ném mạnh máy chơi game xuống đất.

 

“Cô nghĩ tôi muốn cô làm em gái tôi chắc?”

 

“Xấu xí như vậy, còn ngu ngốc, nhắc đến cô là tôi đã thấy mất mặt rồi!”

 

“Nếu không phải chị bảo vệ cô, tôi đã đuổi cô ra khỏi nhà từ lâu!”

 

Hôm đó, lần đầu tiên tôi dám đánh nhau với anh.

 

Chính xác hơn, là tôi đơn phương đánh anh.

 

Dù nhỏ bé, gầy gò như cây giá đỗ, tôi lại bộc phát sức mạnh đáng kinh ngạc, đánh cho Bùi Khiêm cao lớn phải bò lăn trên đất.

 

“Mộc Ân Nhiên, cô điên rồi sao?”

 

“Đồ ch*ết tiệt, cô dám đánh tôi!”

 

“Cứu tôi với… đau quá…!”

 

Bùi Khiêm bị tôi đấm đến mức sưng mắt, máu rỉ ra ở khóe môi, tóc bị giật đến rụng một mảng, da đầu cũng sưng vù.

 

Nếu không phải Ngô quản gia và mọi người kịp thời đến can ngăn, chắc anh ấy đã bị tôi đánh đến tàn phế.

 

Anh vừa xoa xoa cánh tay, vừa chìa vết răng ra trước mặt tôi, nghiến răng nói:

 

“Mộc Ân Nhiên, cô là chó đấy à? Còn cắn người nữa?”

 

Lúc này, hình ảnh anh ấy chẳng còn chút gì của một công tử hào hoa, mà giống một con chó vừa thua trận, cúi gằm đầu ủ rũ.

 

Còn tôi, hiên ngang ưỡn ngực, chẳng khác nào một chú gà trống vừa giành chiến thắng.

 

Hết Chương 4:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page