Danh sách chương

Ngay trước mặt Lý Tẫn, tôi mở ứng dụng mua hàng màu cam trên điện thoại.

 

Mục “đồ ngủ” đủ mọi kiểu. 

 

Có loại vải còn ít hơn, kiểu dáng còn kích thích hơn, từ ren đen đến hồng nhạt, cái gì cũng có.

 

Không biết là tức hay gì, một vệt đỏ nhạt từ vành tai Lý Tẫn lan dần xuống cổ.

 

Hầu kết trượt lên trượt xuống, giơ tay lên.

 

“C-chọn loại bán chạy nhất đi.”

 

7.

 

Ngày đồ được giao tới, tôi nhắn cho Lý Tẫn: 【Tối nay về sớm nhé, em đã làm xong bữa tối rồi, chờ anh về nha, chụt chụt~】

 

Bên kia im lặng một lúc, rồi tin nhắn dội tới ầm ầm.

 

【Tưởng Đạo Lý, hôm nay mặt trời mọc ở hướng Tây à, biết chủ động nhắn cho tôi rồi cơ đấy.】

 

【Ha ha, chẳng lẽ bị tôi mê hoặc rồi?】

 

【‘Về sớm’ là có ý gì? Giờ cô còn có lòng chiếm hữu với tôi nữa hả?】

 

【Đã cố lấy lòng tôi như vậy thì tôi nể cô một lần, tối nay về ăn.】

 

【À đúng rồi, bộ đồ ngủ lần trước đến chưa?】

 

【Trả lời.】

 

【?】

 

【Sao không trả lời? Câu được tôi rồi à?】

 

【?????】

 

 

Tôi đặt điện thoại xuống, bất lực nhìn chú Trần.

 

“Lý Tẫn… đối với những ‘chim hoàng yến’ trước đây cũng thế này sao?”

 

Chú Trần thoáng sững sờ: “Sao có thể? Thiếu gia nhà chúng tôi ngay cả yêu đương còn…”

 

Nhận ra mình lỡ lời, chú Trần giật mình ngậm miệng.

 

“Thiếu gia là kiểu đầu óc chỉ nghĩ đến công việc, bình thường chẳng mấy khi về nhà, bận đến nỗi sinh nhật mình còn không nhớ. Tuy người theo đuổi thì nhiều, nhưng chưa từng dẫn phụ nữ nào về cả, cô là người đầu tiên.”

 

Có lẽ vì gần đây tôi cư xử quá tốt, khiến chú Trần cũng bớt cảnh giác.

 

Đã nhắc đến thì tuôn luôn một tràng, kể biết bao nhiêu chuyện hồi bé của Lý Tẫn.

 

“Thực ra thiếu gia rất tốt, chỉ là cái miệng hơi cứng mà thôi.”

 

“Cô đừng thấy cậu ấy suốt ngày gọi tôi ‘lão già’, chứ cậu ấy biết tôi thích anime, năm nào cũng tặng tôi mô hình.”

 

“Cô Lưu với dì Vương cũng có quà, hình như là kem dưỡng gì đó có cái nơ xanh xanh…”

 

“Thiếu gia từ nhỏ đã có năng khiếu kinh doanh, mười tuổi lợi dụng bà cụ bị lẫn mà lừa được tiền lì xì năm lần.”

 

“Còn có bạn chí cốt tên Trần Thời Kiệm, hồi nhỏ thiếu gia thích chơi trò tìm kho báu ở nhà cậu ấy, kết quả đào ra được… giấy ly hôn của bố mẹ người ta…”

 

Tôi: …

 

8

 

Buổi tối, Lý Tẫn trở về nhà, phòng khách tối om.

 

Anh bị quáng gà, không thích môi trường quá tối — điều đó khiến anh cảm thấy không an toàn.

 

“Tưởng Đạo Lý, cô đâu rồi?”

 

Xung quanh im phăng phắc.

 

Lý Tẫn bước vào phòng khách, hơi bực bội: “Không phải nói sẽ ở nhà đợi…”

 

Khoảnh khắc toàn bộ đèn sáng lên, lời của Lý Tẫn đột ngột nghẹn lại.

 

Trước mắt, nền nhà được phủ đầy hoa hồng Ecuador.

 

Một biển hoa xanh tím đậm nhạt đan xen, trải dài đến tận chân trời mắt thấy.

 

Bùm!

 

Đúng lúc đó, cửa sổ sát đất phản chiếu màn pháo hoa nổ sáng rực bầu trời đêm.

 

Pháo hoa vàng kim nở tung, hóa thành đầy trời tinh tú rơi xuống.

 

Ánh sáng đảo ngược trong đôi mắt kinh ngạc của Lý Tẫn.

 

Anh đứng sững, ngẩng đầu nhìn, lưu luyến ngắm nhìn ánh sáng lung linh, khóe môi bất giác cong lên.

 

Tôi bước ra từ vùng tối, tay nâng chiếc bánh kem.

 

“Chúc mừng sinh nhật, Lý Tẫn.”

 

Lý Tẫn nhìn thấy tôi, sững một chút, nhưng lập tức điều chỉnh biểu cảm, giả vờ lạnh nhạt: “Hôm nay không phải sinh nhật tôi.”

 

“Em biết. Em nghe chú Trần nói, anh nhớ sinh nhật của tất cả mọi người, nhưng lại luôn quên sinh nhật của chính mình.”

 

“Nên… em muốn bù lại cho anh một lần.”

 

Lý Tẫn hừ lạnh: “…Lão già nhiều chuyện.”

 

Hết Chương 4:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page