Nhưng có lẽ, một nam tử thẳng thắn như nghĩa huynh lại thích một người như vậy.
Ôi, nam nhân.
Ta suy nghĩ mãi nhưng không muốn để Lý Hạ can thiệp vào chuyện này.
Kẻ khốn nạn đó nhất định đã giấu giếm điều gì xấu xa.
“Hồi bẩm bệ hạ, chuyện gia thất của nghĩa huynh không phải là việc thiếp có thể can thiệp, hơn nữa, không phải ai cũng sống trong vòng tay của nhiều người, hưởng hạnh phúc của mọi người.”
Nghe ra sự mỉa mai trong giọng điệu của ta, Lý Hạ mở miệng nhưng không biết phải đáp trả thế nào.
“Hoàng hậu xem này, những thứ này là bảo vật mà Tây Vực lần này cống nạp, ta đã đặc biệt chọn một số cho nàng, cái chén pha lê này là đẹp nhất, thường xuyên dùng nó để nhấm nháp vài chén chắc chắn sẽ rất tốt.”
Ta nhận lấy chén và quan sát một lúc, quả thực nó trong suốt và tinh xảo.
“Hoàng hậu thích chứ, xem ra Dung Nhi đoán không sai, nữ nhân các người đều thích những thứ tinh xảo như thế này…”
Dù cố gắng nịnh nọt đến mấy, sắc mặt ta cũng trở nên cứng đờ sau khi nghe câu nói đó.
Những thứ Lý Hạ tặng cho ta, lại là do một nữ nhân khác chọn giúp.
Như thể họ mới là cặp đôi đang yêu thương nhau say đắm, và từ tốn ban cho ta một chút tình cảm qua kẽ tay.
Chu Dục Mật ta, từ bao giờ lại trở nên hèn mọn đến thế?
Sáu năm tình nghĩa phu thế, trong phút chốc trở nên nực cười và vô nghĩa.
Ta kìm nén cơn giận, mỉm cười nhận lấy món quà và nhìn theo bóng Lý Hạ rời khỏi tẩm cung.
Không cần phải đoán, chắc chắn hắn lại đến Vãn Thúy Cung.
Nơi ở của Dung Tần.
“Lan Nhược.”
Ta ngồi trong bóng tối, tiếng nói vang vọng trong cung điện Tiêu Phòng trống trải và có chút cô đơn.
“Có nô tì.”
“Ta nghe nói ngươi có nuôi một con mèo lông trắng phải không?”
“Hồi bẩm nương nương, Tuyết Nhi không bao giờ làm phiền người khác, còn biết bắt chuột nữa.”
“Nếu vậy, cái chén pha lê này cứ để nó dùng làm bát ăn, ta thấy rất phù hợp.”
Ta cười khẩy.
Những thứ người khác chọn còn thừa, ai mà thèm.
Dung Tần được sủng ái vô cùng, thậm chí cuộc đi săn mùa thu hàng năm Lý Hạ chỉ đưa mình nàng ta đi.
Nhưng ta không buồn, thậm chí còn cảm thấy hả hê.
Bởi vì ta biết, họ sẽ gặp phải hổ trong lúc săn đuổi.
Và trong lúc nguy hiểm, Dung Tần đã đẩy Lý Hạ ra, chính nàng ta lại bị thương nhẹ.
Cứ như tất cả những câu chuyện nhàm chán kia, người đẹp cứu anh hùng, tình cảm của hai người càng thêm nồng nhiệt, Dung Tần cũng vì thế mà trở thành Dung Phi.
Ngươi hỏi ta tại sao đến giờ này vẫn chưa hành động à?
Đương nhiên là bởi vì ta đã phát hiện ra một điều thú vị hơn.
“Mẫu hậu, tại sao năm nay cuộc săn mùa thu phụ hoàng lại không đưa chúng ta đi cùng vậy?”
“Chẳng lẽ Triệt Nhi muốn xuất cung chơi đùa sao?”
Ta cười và vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của cậu bé.
Chẳng mấy chốc, Triệt Nhi suy nghĩ một lát rồi từ từ gật đầu.
Trong ký ức không nhiều của cậu bé, mỗi năm mùa săn, cả gia đình ba người họ đều cùng nhau đi.
Phụ hoàng sẽ bắt cho cậu một chú thỏ nhỏ xinh xắn làm quà, mẫu hậu cũng sẽ ôm cậu đến sờ sờ bờm của con ngựa lớn.
Không khí bên ngoài cung điện rất trong lành, bầu trời cũng rất xanh.
Chỉ có điều năm nay, cậu vô tình nghe được từ miệng người hầu rằng phụ hoàng chỉ đưa một phi tần mới đi cùng, còn có chuyện mẫu hậu sắp thất sủng.
Cậu cảm thấy hơi oan ức, thậm chí còn tức giận, như thể đã bị phản bội.
Thực ra, điều cậu mong đợi không phải là mùa săn, mà là nhớ nhung những khoảnh khắc bên cạnh phụ hoàng.
Trước kia, phụ hoàng bận rộn với cuộc chiến giành ngôi vị, không có nhiều thời gian để ở bên cạnh cậu bé.
Đến khi phụ hoàng lên ngôi, cơ hội gặp gỡ càng trở nên hiếm hoi.
Chẳng mấy chốc, Triệt Nhi lắc đầu, thậm chí cậu còn mơ hồ không nhớ rõ khuôn mặt của phụ hoàng.
“Mẫu hậu muốn hỏi Triệt Nhi một câu. Nếu một ngày nào đó, mẫu hậu muốn dẫn Triệt Nhi rời khỏi cung điện, chúng ta muốn đi đâu thì đi, không bao giờ phải bị giam cầm trong cung này nữa, Triệt Nhi có muốn không?”
Ta cúi xuống, nhìn vào mắt Triệt Nhi và nghiêm túc hỏi.
“Vậy phụ hoàng có đi cùng chúng ta không?”
“Không, bởi vì lần này ông ấy không đưa chúng ta đi, nên lần sau chúng ta cũng không đưa ông ấy. Nhưng nếu thời cơ thích hợp, Triệt Nhi vẫn có thể quay lại thăm ông ấy.”
Triệt Nhi cúi đầu suy nghĩ một cách nghiêm túc, đúng lúc định gật đầu thì ta đã ngăn cậu lại.
“Không cần vội vàng trả lời mẫu hậu ngay bây giờ, Triệt Nhi cần phải suy nghĩ thật kỹ.”
“Nếu rời khỏi cung, Triệt Nhi sẽ không còn là Thái tử nữa, tương lai cũng sẽ không như bây giờ, có rất nhiều người hầu hạ, kính cẩn ngưỡng mộ, muốn ngồi lên vị trí của phụ hoàng, trở thành chủ nhân của quốc gia này cũng sẽ càng thêm khó khăn.”
“Nhưng mẫu hậu có thể đảm bảo, cuộc sống ngoài cung sẽ tự do và hạnh phúc hơn bây giờ, chúng ta có thể đi khắp các ngọn núi lớn, làm bất cứ điều gì chúng ta muốn.”
You cannot copy content of this page
Bình luận