4.
Anh ghé sát tôi, thấp giọng nói: “Hai người kia chắc chắn không dễ dàng buông tha đâu, nên tối nay tạm thời đình chiến, hỗ trợ lẫn nhau thế nào?”
Anh sát tôi rất gần, hơi thở ấm áp phả thẳng lên mặt.
Không hiểu sao, tôi bắt đầu đỏ mặt tim đập loạn.
“Sao nào?”
Để tránh tim mình loạn nhịp hơn, tôi vội vàng gật đầu.
Anh thở phào nhẹ nhõm, nở một nụ cười.
Nhìn dáng người anh thẳng tắp, tôi bắt đầu nghi ngờ không biết anh có thật sự bị điếc không.
Bằng không, với tính cách của Lục Tiêu Nhiên, tuyệt đối không bao giờ để mình rơi vào thế yếu.
Quả nhiên, Lâm Tuyết và Từ Vĩ sau nửa tiếng đồng hồ lấy lại tinh thần, lại mặt dày mò tới.
Lần này, Từ Vĩ bắt đầu tấn công vào công việc của Lục Tiêu Nhiên.
Chúng tôi vừa mới tốt nghiệp, gần như tất cả mọi người đều nghĩ chúng tôi còn đang “thất nghiệp”.
Nhưng thực ra, Lục Tiêu Nhiên đã lén bác Lục, âm thầm thành lập một công ty game.
Còn tôi thì đang chuẩn bị thành lập ban nhạc riêng.
Thời đại học, tôi và Lục Tiêu Nhiên rất ăn ý giữ thái độ khiêm tốn, không khoa trương.
Bố tôi khởi nghiệp từ việc thu mua phế liệu, từ nhỏ ông ấy cứ thích nói với tôi: “Con gái à, từng đồng tiền nhà mình kiếm ra đều là mồ hôi nước mắt, nhất định phải biết quý trọng…”
Nói xong, quay đầu là đi mua liền một dãy mặt bằng.
Lục Tiêu Nhiên thì càng nghĩ đơn giản hơn.
Khiêm tốn một chút mới bớt được phiền toái.
Nhưng cho dù anh có khiêm tốn tới đâu cũng vô dụng, cái mặt với khí chất đó, đứng yên một chỗ thôi cũng đủ đè bẹp Từ Vĩ đã mất nửa ngày tạo kiểu.
Từ Vĩ: Có biết lịch sự là gì không đấy?
Cho nên, đến tận bây giờ, Từ Vĩ và Lâm Tuyết hoàn toàn không biết thân phận thật sự của chúng tôi.
Hai người họ cố tình bước đến trước mặt, Lâm Tuyết cố tình nói lớn: “Anh yêu à, anh mới vào tập đoàn Lục thị đúng không?”
Từ Vĩ vươn thẳng lưng: “Đúng vậy, anh vừa vào là họ cho anh lương năm một triệu tệ.”
Tôi nhắn tin cho Lục Tiêu Nhiên: “Công ty của bố anh trả cho Từ Vĩ một triệu tệ một năm.”
Anh nhìn một cái, mặt tôi đầy vẻ xem kịch vui, sau đó nhìn sang Từ Vĩ: “Vậy thì sao, cậu định nói gì?”
Từ Vĩ cực kỳ đắc ý: “Lục Tiêu Nhiên, còn cậu thì sao, cậu vào công ty nào rồi?”
Tôi chăm chỉ làm tai cho anh, Lục Tiêu Nhiên nhướn mày: “Tôi đâu có giỏi như cậu, tôi đang thất nghiệp ở nhà.”
Nghe vậy, sống lưng Từ Vĩ còn thẳng hơn cả trụ cột bê tông: “Nên tôi mới nói, đẹp trai thì được gì, mà tôi có thể giới thiệu việc cho cậu, mặt cậu cũng tạm được, câu lạc bộ kia đang thiếu người như cậu.”
Tôi nhắn tin: “Hắn nói anh làm trai bao có tương lai hơn.”
Lục Tiêu Nhiên nhìn Từ Vĩ với ánh mắt muốn giết người.
Lâm Tuyết cũng tranh thủ châm chọc tôi: “Tang Duyệt, còn cậu, cậu cũng thất nghiệp ở nhà hả?”
Tôi lắc đầu.
“Không phải à, vậy cậu làm gì?”
Tôi nhắn tin cho Lục Tiêu Nhiên: “Cô ta hỏi tôi làm gì, anh trả lời giùm tôi đi.”
Lục Tiêu Nhiên cong khóe môi: “Cô ấy làm trang điểm.”
Lâm Tuyết mặt đầy vẻ hả hê: “Làm trang điểm à, ôi Tang Duyệt, không phải tôi nói cậu đâu, sao lại sa đọa thế…”
“Trang điểm cho người chết.”
Lục Tiêu Nhiên cười càng dịu dàng hơn: “Đợi hai người chết rồi, nhớ nhắc người nhà đặt lịch trước với Tang Duyệt, cô ấy sẽ trang điểm đẹp cho hai người.”
Mặt Từ Vĩ và Lâm Tuyết biến sắc.
Tôi dùng ánh mắt sắc như dao nhìn Lục Tiêu Nhiên.
Tôi bảo anh trả lời thực tế, không phải trả lời kiểu âm phủ.
Anh nhún vai.
You cannot copy content of this page
Bình luận