Nam Tang

Chương 4

Chương trước

Chương sau

Ta đang ở trong tẩm cung của Tống Nghiễn Sơ, Tạ Chước ngươi điên rồi cũng đừng kéo ta vào!! 

 

14

 

Nghĩ đến đây, ta nghiêng đầu né tránh nụ hôn của hắn, bắt đầu màn khẩu chiến.

 

“Hồ Đồ! Tạ Cẩm Thư ngươi không biết lễ nghi, ti tiện chồng chất! Lại dám dĩ hạ phạm thượng, tội đáng muôn chết! Đại nghịch bất đạo, khi sư diệt tổ!”

 

“Thật là! Tội! Đại! Ác! Cực! Bát! Ca! Nha! Lộ!!”

 

Yết hầu của Tạ Chước động đậy, đôi mắt đào hoa đẹp đẽ đầy si mê và mong chờ.

 

Một tay hắn nắm chặt cổ tay ta, một tay cẩn thận chỉnh lại tóc mái trên trán ta.

 

Hắn lại nhẹ nhàng khen ngợi: “Rất đẹp.”

 

???

 

Ta ngơ ngác: “Hả?”

 

Hệ thống biến thái: [Hả?]

 

Hệ thống hồi thần, cuồng nhiệt nói.

 

[Hỏng rồi, hỏng rồi, hỏng rồi, Sao đột nhiên Tạ Cẩm Thư bị mắng mà sướng vậy? Trời ơi! Hắn thật biến thái!]

 

[Ký chủ. Ta bảo ngươi câu dẫn hắn, không phải để ngươi khiến hắn biến thái như ngươi!!]

 

Ta: ?

 

Không, sao lại biến thái như ta, ta biến thái chẳng phải là học từ hệ thống ngươi sao!

 

15

 

Thấy ta vẫn không đáp lời hắn, ánh mắt Tạ Chước càng điên cuồng, tự lẩm bẩm.

 

“Nàng muốn gả cho Tống Sơ, phải không?”

 

“Kỳ thực, những gì hắn có thể cho nàng, ta cũng có thể.”

 

Ta nhất thời không biết đáp lại thế nào.

 

Sợ rằng mắng chửi nữa lại khiến tiểu tử này sung sướng , ta nhắm mắt, không nói nữa.

 

Trong cơn mơ màng.

 

Hắn bỗng nhiên tỏ ra cay đắng, thần sắc vô tội và yếu ớt, tự giễu mà lắc đầu.

 

“Tẩu tẩu nhanh mồm nhanh miệng, nếu muốn mở miệng, đã tiếp tục mắng Tạ mỗ rồi.”

 

“Lúc đầu ta nên sớm biết.”

 

“Thứ có thể khiến tẩu tẩu để mắt đến trên người mình… cũng chỉ có khuôn mặt này thôi.”

 

Nghe đến đây, ta không còn buồn ngủ nữa.

 

Thế là ta mở mắt, nghiêm túc ngắt lời hắn.

 

“Không. Ngoài mặt ra, còn có tiền.”

 

Nhân sinh nếu không như ý, chính là vì thiếu tiền.

 

Tạ Chước: ….

 

Hệ thống: ….

 

16

 

Ta từ chối mong muốn của Tạ Chước.

 

Nguyên nhân không gì khác, dẫu biến thái như ta, cũng không muốn tại Đông cung của Thái tử diễn ra cảnh sống sượng.

 

Huống hồ, khi ta cùng Tạ Chước kéo co trên chiếc giường gỗ tử đàn, Tiểu vương gia Tống Niệm An không biết là cố ý hay vô tình mà xông vào.

 

Thấy cảnh tượng này, hắn không biểu cảm, thốt ra vài chữ.

 

“Ồ.

 

“Có lẽ, bản vương đến không đúng lúc.”

 

Gần như phản xạ tự nhiên, ta vùng khỏi Tạ Chước còn đang ngẩn ngơ, chạy đến Tống Niệm An.

 

Rồi trốn sau lưng hắn, cẩn thận cúi đầu, khẽ kéo áo gấm của hắn.

 

“Thập Cửu Vương gia, Tạ tướng quân sau phạm thượng. Cầu ngài, cứu mạng ta!”

 

Trong đôi mắt đen sâu thẳm của Tống Niệm An, ta thấy hình ảnh bản thân bị bắt nạt đến nửa chừng, càng thêm yêu kiều.

 

Y phục xốc xếch, ánh mắt ngây thơ ướt át, đáng thương vô cùng.

 

Không biết Tiểu vương gia nghĩ gì, hắn ngoảnh mặt đi, ho nhẹ hai tiếng, vành tai nhanh chóng ửng đỏ.

 

Nghe đồn Tiên đế sủng ái nhất tiểu nhi tử Tống Niệm An, người chính trực, tâm tư thuần khiết.

 

Hắn không những không từ chối thỉnh cầu của ta, còn để lại một câu.

 

“Nam cô nương, gọi ta là Thập Cửu được rồi.”

 

Ta gật đầu, nháy mắt ngọt ngào với Thập Cửu.

 

“Được rồi Thập Cửu, cố lên Thập Cửu, ta tin tưởng ngươi!”

 

Rồi nhân lúc Tống Niệm An cùng Tạ Chước giao đấu, ta nhanh chóng chạy trốn.

 

17

 

Hai người đánh từ tẩm cung Thái tử đánh sang chính sảnh bên cạnh.

 

Tạ Chước bổ một chưởng về phía Tống Niệm An, nhíu mày hỏi.

 

“Thập Cửu gia cùng Nam Tang là quan hệ gì?”

 

“Thích sao?”

 

Không ngờ cú bổ ấy bị Tiểu vương gia né tránh.

 

“Rất lâu trước đây, ta bắt được nàng, chỉ là một tiểu lừa đảo mà thôi.”

 

Tạ Chước nhướng mày: “?”

 

Lúc ấy, hai đòn đánh không hẹn mà cùng hướng về phía phu quân say rượu, yếu đuối không tự lo được của ta.

 

Tống Nghiễn Sơ lập tức tỉnh táo, ánh mắt sắc bén, rút kiếm chắn đỡ.

 

Một tiếng nổ vang, bình phong tan thành bốn mảnh.

 

Các đệ tử và quan lại nghe thấy tiếng động thì kéo nhau đến.

 

Tiếc thay, ta đã cùng hệ thống chạy xa hai dặm.

 

Trên đường đi, hệ thống hỏi ta.

 

[Ký chủ, ngươi nói thật, có phải ngươi đã quen biết Tống Niệm An từ lâu rồi không?]

 

Quả thực đã gặp qua.

 

Ta gật đầu, chìm vào hồi ức.

 

18

 

Khi ta còn nhỏ, chưa bị hệ thống biến thái rang buộc, cũng chưa học được nhiều từ ngữ hiện đại.

 

Khi ấy, nhà ta nghèo khó, phụ thân say xỉn trọng nam khinh nữ, vì hài tử nương ta sinh ra không phải là nhi tử mà đối xử thô bạo với bà.

 

Ta còn nhỏ, không làm nổi việc nặng, để kiếm sống, ta đành phải làm những việc trộm cắp vặt.

 

Một ngày nọ, nương ốm nặng, nói muốn uống một bát canh gà.

 

Ta thực sự không nghĩ ra cách gì hay, đành phải lẻn vào hậu viện tạp kho của một tửu lầu ở thành Trường An, định trộm gà.

 

Khi gần thành công, một tiểu nam hài ăn mặc cực kỳ phú quý, không giống người thường phát hiện ra ta.

 

Hắn bắt được ta, giữ chặt quần áo rách rưới của ta không buông tay.

 

Miệng vẫn không quên lẩm bẩm lớn.

 

“Trộm gà của người khác còn muốn chạy, bị bản vương bắt được rồi.

 

“Ngươi là, quái đạo trộm gà!”

 

Ta sợ đến mức khóc òa, miệng liên tục gọi “ca ca”.

 

“Ca ca, ngươi thả ta đi, hu hu hu hu.”

 

“Ta không có tiền, nhưng nương ta bệnh nặng, bà muốn uống canh gà, hu hu hu… cầu ngài, cứu mạng chó của ta!

Hết Chương 4.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page