Danh sách chương

“Hứa Lam tiêu của em con không ít đâu! Còn ăn không ít sủi cảo mẹ gói nữa chứ!” Mẹ tôi không nhịn được mà nói, càng nghĩ càng giận: “Con trai, không được! Con phải đi tìm Hứa Lam đòi lại hết số tiền đó!”

 

Em tôi nghe lời mẹ, thấy rất hợp lý, thế là bắt đầu liệt kê danh sách chi tiêu.

 

Tôi nhìn cái danh sách đó, thật sự phải cố gắng nhớ lại những chuyện đau lòng nhất đời mình mới nhịn được cười.

 

[Bánh bao mẹ tôi gói: 10 cái, mỗi cái 2 nghìn, tổng cộng 20 nghìn.

 

Trà chanh của Mixue: 5 nghìn tệ.

 

Lúc ăn lẩu có gọi một phần trứng cút, tôi không ăn miếng nào: 12 nghìn tệ.

 

Mua thỏi son hết 49 nghìn tệ…]

 

Tổng cộng hơn 130 nghìn tệ.

 

Yêu đương mà thành ra như vậy.

 

Tôi đi chơi với bạn thân, tôi thích ăn bao tử bò, cô ấy không ăn, tôi gọi món, nhưng bạn tôi vẫn chia đôi hóa đơn với tôi.

 

Tôi còn không dám tưởng tượng sắc mặt của Hứa Lam sẽ khó coi thế nào khi biết bị đòi tiền.

 

Sau Tết, tôi cũng không ở nhà lâu, sợ bị dây dưa.

 

Mẹ bảo tôi ở lại thêm vài ngày.

 

Tôi viện cớ là công ty dạo này làm ăn không tốt, về sớm sợ bị cắt giảm nhân sự.

 

Không ngờ lần sau nghe tin, lại là trong bệnh viện, tôi nhận được tin nhắn của mẹ là cấp tốc chạy đến.

 

Em tôi đang ở khoa da liễu, mặt nó bị bỏng nước sôi.

 

Vì Vương Thiên Tứ đến tìm Hứa Lam đòi tiền, Hứa Lam không đồng ý.

 

Thế là Vương Thiên Tứ ra tay đánh người.

 

Trong lúc giằng co, Hứa Lam hắt nước sôi vào mặt nó, nhưng chính cô ta thì bị đánh đến gãy xương.

 

Thành ra không những không đòi được tiền, mà còn phải bồi thường tiền cho Hứa Lam.

 

Bác sĩ khuyên, sau khi vết bỏng hồi phục, tốt nhất nên điều trị sẹo bằng laser.

 

Nhưng chỗ bị bỏng lại trùng đúng ngay vị trí của vết bớt, nếu điều trị thì vết bớt cũng sẽ bị tẩy đi.

 

Lúc này mẹ tôi rơi vào tình thế khó xử.

 

Bà ta lại hỏi tôi: “Tiểu Tích, con thấy thế nào thì tốt hơn? Có nên làm cho em con không?”

 

“Trong họa có phúc, lần này em bị bỏng, chứng tỏ là Bồ Tát đang làm sâu thêm dấu ấn đó, đang gia tăng phúc báo cho em mà! Mẹ nghĩ sao, phúc báo này có nên xóa không?”

 

Mẹ tôi kiên quyết nói: “Con nói đúng, đây là Bồ Tát đang làm sâu thêm phúc báo! Phúc báo của em con sắp tới rồi! Không thể xóa được!”

 

Thế là mẹ tôi chỉ dùng thuốc mỡ trị bỏng để bôi cho em trai.

 

Sau khi hồi phục, vì vết sẹo do bỏng nên mặt em tôi trông còn xấu hơn.

 

Trên vết bớt màu xanh giờ lại thêm một vệt đỏ, khiến cả khuôn mặt trông dữ tợn hơn hẳn.

 

Nó nhìn càng thêm âm trầm.

 

Bố mẹ của Hứa Lam cũng tìm tới nhà, yêu cầu bố mẹ tôi phải bồi thường.

 

Bố mẹ tôi dĩ nhiên không chịu.

 

Bố mẹ Hứa Lam nói thẳng, nếu không bồi thường thì sẽ đến trường gây chuyện.

 

Để không ảnh hưởng đến danh tiếng của em tôi, bố mẹ tôi cuối cùng cũng bồi một khoản tiền.

 

Hai người coi như chính thức chia tay.

 

5.

 

Sau khi quay lại trường, Vương Thiên Tứ càng trở nên u ám hơn.

 

Bởi vì chuyện với Hứa Lam, tuy không bị làm to chuyện, nhưng ít nhiều gì cũng có người biết.

 

Hơn nữa vết sẹo trên mặt cũng to hơn, mái tóc mái che gần như không nổi nữa.

 

Vốn dĩ sinh viên đại học là nhóm người rất đơn thuần, nhưng nếu cứ đối đãi bằng bộ mặt lạnh lùng mãi thì người ta cũng không thích chơi cùng.

 

Vì vậy các bạn cùng lớp cũng chẳng muốn giao lưu gì với Vương Thiên Tứ.

 

Nó ôm máy tính chơi game cả ngày, cũng không muốn nói chuyện với ai.

 

Về việc này, mẹ tôi cũng thấy phiền, thường xuyên nói với em tôi: “Con phải ra ngoài đi! Phải kết bạn với người khác chứ!”

 

“Tại sao người ta đều kết bạn được, còn con thì không? Con phải tự xem lại bản thân mình đi.”

 

Đáp lại là cảnh Vương Thiên Tứ ném cốc, nổi giận.

 

Hết Chương 4:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page