Xuyên Thành Thế Thân Trong Truyện Ngược

Chương 4:

Chương trước

Chương sau

6.

 

Sau khi ký được hợp đồng đầu tiên, tôi và Từ Tri Thu hẹn nhau ra ngoài ăn mừng.

 

“Sếp của em biết em hợp tác với cô rồi, nổi trận lôi đình đấy.” Từ Tri Thu nói với tôi.

 

Ở bậc cao học, chúng tôi thường gọi giáo viên hướng dẫn là “sếp”.

 

“Có chuyện đó à? Vậy mà hôm nay ông ấy còn gọi điện bảo em quay lại tiếp tục đi học.”

 

Giáo sư nghe nói tôi khởi nghiệp, lại còn ký được hợp đồng lớn với nhà họ Lâm, thái độ liền quay ngoắt 180 độ, trở nên niềm nở chưa từng thấy, nói năng cũng nhẹ nhàng, còn bóng gió hỏi sao tôi không hợp tác với người ta.

 

Tôi nói thẳng: “Khởi nghiệp, tôi chỉ cân nhắc hợp tác với phụ nữ. Phụ nữ cẩn thận, thận trọng, EQ cao, có sự đồng cảm.”

 

Giáo sư ấy từng nói thẳng trước mặt tôi rằng khóa sau sẽ không tuyển nữ nữa, vì con gái rồi cũng đi bám đại gia, sau này ông ta chỉ tuyển nam.

 

Từ Tri Thu lại hỏi: “Vậy em có định quay lại học không?”

 

Tôi lắc đầu: “Đi học, suy cho cùng cũng chỉ để có việc làm, mà em thì đã có việc rồi, còn có công ty phải quản lý. Em bảo ông ta có thể hủy học bạ của em luôn cũng được, em không để tâm.”

 

Từ Tri Thu hơi bất ngờ, rồi mỉm cười: “Cho dù ông ấy đồng ý thì khoa cũng sẽ không đồng ý đâu, khoa còn muốn em phát biểu với tư cách sinh viên tốt nghiệp xuất sắc nữa kìa.”

 

“Em cũng chúc cô sớm được thăng chức giáo sư.”

 

Chúng tôi cụng ly.

 

Thật ra, việc tôi làm không khác gì nguyên tác: tận tâm tận lực chăm sóc Lâm Việt, giúp người đàn ông khỏe mạnh cả thể chất lẫn tinh thần, để anh không phải bận tâm chuyện gì khác.

 

Điểm khác biệt là: trong nguyên tác, tôi tự tay nấu ăn rửa bát.

 

Còn bây giờ tôi thuê hẳn một đội ngũ chuyên nghiệp làm việc đó, giữa chừng còn tiện tay kiếm của tên đó một khoản, đồng thời trở thành ngôi sao sáng của viện, từ đó không còn là cô nữ sinh đáng thương phải bỏ học giữa chừng nữa.

 

Sự hy sinh và chăm sóc kiểu “người mẹ” ấy, vốn chẳng đáng tiền, đàn ông sẽ không yêu bạn chỉ vì bạn làm vậy.

 

Bởi vì khi có tình cảm xen vào, đàn ông sẽ nghĩ rằng đó là nhờ sức hút của họ, là họ xứng đáng được như thế.

 

Còn bạn thì chỉ là một kẻ ngốc, mù quáng và mộng tưởng.

 

Tôi mãi mãi không hiểu vì sao nữ chính trong truyện ngược lúc nào cũng phải chăm sóc đàn ông, như thể đây là một dạng huấn luyện mang màu sắc Đông Á — yêu một người, tức là phải làm mẹ của anh ta. 

 

Và điều này lại được xem như một loại đức hạnh nữ giới phổ quát.

 

Nhưng nếu thật sự là đức hạnh, sao đàn ông không thực hành?

 

Tại sao đàn ông không làm hậu phương vững chắc cho phụ nữ, mà lại ra ngoài “chiến đấu nơi thương trường”, rồi bên ngoài đầy chim sa cá lặn?

 

Tôi rất khâm phục những người phụ nữ làm hậu phương, nhưng tôi không làm được. 

 

Tôi không thích chăm sóc người khác, đặc biệt là không thích chăm sóc đàn ông. 

 

Đàn ông liên quan gì đến tôi chứ? 

 

Sao tôi phải như tằm nhả tơ đến chết, như nến cháy đến cạn khô nước mắt?

 

Thời gian của tôi cũng rất quý, nên tôi chọn trở thành người giống họ: yêu tiền, yêu tài sản, ham quyền, và cũng không cưỡng lại sức hấp dẫn của tuổi trẻ và nhan sắc.

 

Giống như câu viết trên bìa Bộ tứ Naples: Cả đời tôi, chẳng qua chỉ là một cuộc tranh đấu thô tục vì nâng cao địa vị xã hội.

 

7.

 

Đến kỳ hạn một tháng, Lâm Việt chuyển tiền cho tôi, nhưng tôi từ chối.

 

“Tôi chỉ đùa thôi tổng giám đốc Lâm, anh là anh trai của Lâm Tĩnh, tôi thấy anh là người tốt, chỉ muốn kết bạn với anh thôi, sao có thể thật sự nhận tiền của anh được chứ.”

 

Đường Tâm Nhu – đóa hoa nhỏ thuần khiết – có thể vì số tiền này mà nguyện ý làm tình nhân của anh, không oán không hối, rời đi cũng không lấy của anh một xu.

 

Mang tiếng là “tiểu tam”, mà chẳng được chút lợi ích gì.

 

Hết Chương 4:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page