Tiên Cá Ở Chợ Đen 

Chương 4:

Chương trước

Chương sau

Anh rất thông minh, có thể sống sót trong một thế giới đầy nguy hiểm như vậy ngần ấy năm.

 

Có lẽ từng bị bắt rồi thoát ra một lần, dù sao thì những vết sẹo trên người anh là do ma pháp lửa gây ra.

 

Anh rất thích nhìn tôi.

 

Nếu đang ở dưới biển mà bị phát hiện, anh sẽ rụt đầu lại ngay, chuồn đi mất dạng.

 

Còn nếu như bây giờ, bị bắt gặp đang len lén nhìn trong lòng tôi—

 

Thì ngược lại, anh lại không hề sợ hãi.

 

Nghiêng đầu nhìn tôi, vui vẻ vẫy nhẹ chiếc đuôi cá.

 

Chẳng khác gì những con thú nhỏ thân thiết với chủ.

 

Tôi hỏi anh: “Anh thấy vui à?”

 

Động tác vẫy đuôi của tiên cá khựng lại một chút, rồi gật đầu.

 

Theo lý mà nói, tiên cá là động vật máu lạnh, chỉ hành động theo bản năng.

 

Đó cũng là lý do vì sao không ai nuôi tiên cá cả.

 

Vì không thể thuần hóa, lại còn có tính tấn công cao.

 

Còn anh — Vừa thân thiện với con người, lại không có tính công kích.

 

Thật sự hiếm thấy.

 

Tôi bỗng dưng nhớ lại, ở chợ đen người qua kẻ lại rất đông.

 

Sao anh cứ luôn dõi theo tôi mãi?

 

“Các anh có thể cảm nhận được chỉ số sức mạnh hay mức độ nguy hiểm của con người sao?”

 

Nếu vậy thì câu “chim khôn chọn cành mà đậu” cũng tạm xem là lời giải thích.

 

Nhưng cho dù là thế, một món hàng lỗi không thể làm vật trưng bày, cuối cùng vẫn là bị lột da, mổ lấy nội tạng làm thuốc.

 

Cho nên dù có chọn trúng người mua mạnh đến đâu, cũng chẳng thay đổi được gì cả.

 

Ngoài dự đoán, câu trả lời của anh là: “Không thể.”

 

Tôi khó hiểu: “Vậy tại sao?”

 

Chẳng lẽ chỉ đơn thuần là thấy tôi hợp mắt?

 

Tiên cá nằm trên đùi tôi, nghiêng người sang một bên, dường như đang suy nghĩ, không trả lời tôi ngay.

 

Có lẽ bản thân anh cũng không rõ được đáp án, mà tôi thì cũng không có hứng thú hỏi sâu.

 

Chỉ nhẹ vỗ vỗ anh, bảo anh đi chơi đi, tôi còn bận.

 

Tiên cá có vẻ sợ tôi giận, vẻ mặt bỗng chốc trở nên hối hận, buột miệng nói ra lời trong lòng: “Chỉ là… chỉ là hy vọng người mua sẽ là em.”

 

Tôi không thích câu trả lời này.

 

Không biết vì sao, chỉ là cảm thấy không hài lòng.

 

Tôi không trả lời anh, chỉ chuyên tâm chế tác đá ma pháp.

 

Một lúc sau, vang lên một âm thanh nhẹ nhàng khi tiên cá lặn xuống biển.

 

7.

 

Tôi cho tiên cá uống một ít dược thủy gia tăng tuổi thọ.

 

Có lẽ vì đã quen với việc bên cạnh luôn có một tiên cá như vậy, nên tôi không dám tưởng tượng nếu một ngày nào đó anh già rồi chết đi, tôi sẽ cô đơn đến nhường nào.

 

Một mình ở nơi tận cùng thế giới, bầu bạn chỉ có những viên đá ma pháp và dược thủy mãi mãi không luyện xong.

 

Phòng chứa trên lầu đã đầy đến mức gần như tràn ra ngoài.

 

Nhiều đến nỗi tôi gần như quên mất việc luyện ra những thứ đó vốn là một việc vô cùng tỉ mỉ và rắc rối.

 

Nhưng tôi không thể dừng lại.

 

Chỉ khi không ngừng làm ra những thứ này, tôi mới có thể cảm nhận rõ ràng rằng mình vẫn còn sống.

 

Dù rằng chúng chẳng còn ý nghĩa gì với tôi nữa.

 

Bạn bè của tiên cá ngày càng nhiều, thậm chí còn có vài tiên cá từ xa bơi đến.

 

Lúc đầu mấy tiên cá ấy còn rụt rè, vùi đầu dưới nước lén lút quan sát tôi.

 

Sau này phát hiện tôi không làm hại họ, chỉ chuyên tâm luyện dược thủy, bọn chúng liền mạnh dạn hẳn lên.

 

Tiên cá cấp S trông rất giống nhau, đôi khi tôi luyện thuốc lâu, bất chợt nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy mấy cái đầu ló ra nhìn trộm.

 

Đến mức khiến tôi có chút hoảng hốt.

 

Mấy tiên cá đó cũng rất nhạy cảm với tiếng chuông gió.

 

Mỗi lần nửa đêm gió nổi, bất kể họ đang ở đâu, cách đây bao xa, đều sẽ lần theo tiếng chuông mà đến.

 

Vì vậy sau khi tôi luyện thuốc xong, thường sẽ thấy mấy tiên cá lấp lánh ánh sáng rực rỡ, lặng lẽ nhìn chằm chằm chiếc chuông gió dưới mái hiên nhà tôi.

 

Còn tiên cá tôi nuôi, sẽ rời khỏi ánh mắt ghen tị của những kẻ khác, bơi thẳng đến bên tôi.

 

Tôi hỏi anh: “Hôm nay chơi vui chứ?”

 

Anh chậm rãi, nhẹ nhàng dụi vào lòng bàn tay tôi, ý nghĩa quá rõ ràng rồi.

 

Hết Chương 4:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page