“Á…”
Tôi không kìm nổi hét lên một tiếng, cơn đau dữ dội từ chân truyền thẳng lên não, cảm giác như chân mình đã gãy!
Tôi nghiến chặt răng, mồ hôi lạnh túa ra, cả người run rẩy không thôi.
Người đàn ông nhìn cây gậy, rồi ghét bỏ nói: “Phế mày một cái chân, coi như còn nhẹ. Loại nghèo hèn như mày, có chết cũng chẳng ai quan tâm đâu.”
Đúng lúc đó, An An trong nhà nghe thấy tiếng động, liền chạy ra xem.
Con bé nhìn thấy tôi ôm chân, ngồi bệt dưới đất với vẻ mặt đau đớn, liền hét to “Bố ơi!” rồi chạy đến bên tôi.
An An đỡ lấy chân tôi, tức giận chất vấn bọn họ: “Các người là đồ xấu xa! Sao lại đánh bố cháu?”
Con bé nhìn thấy những vết bầm tím loang lổ trên chân tôi, nước mắt rưng rưng.
An An tuy còn nhỏ nhưng rất hiểu chuyện.
Khi mẹ con bé ly hôn rồi đi theo một ông chủ giàu có, hỏi con bé muốn theo ai, nó không do dự mà chọn theo tôi.
Con bé nói, mẹ lấy người giàu thì chắc chắn sống sung sướng hơn, nhưng nếu vậy thì ba sẽ chẳng còn ai bên cạnh, nên con bé chọn ở lại với tôi.
Nghe An An nói, người đàn ông kia cười nham hiểm: “Bé con à, chú không phải người xấu đâu, bố cháu mới là người xấu kìa. Chính ông ta dạy cháu ăn trộm, còn làm bẩn váy của cô.”
“Nói dối! Bố cháu không phải người xấu, cháu cũng không ăn trộm!” An An lớn tiếng phản bác.
Người đàn ông lắc đầu, vẫn cười cợt: “Cháu nói không ăn trộm à? Nói miệng thì ai mà chẳng nói được. Để chú kiểm tra xem sao, cũng là để chứng minh cháu trong sạch.”
An An cau mày, ngây thơ hỏi: “Chú định kiểm tra thế nào ạ?”
“Rất đơn giản.” Hắn ta nói: “Nếu cháu không ăn trộm, trong bụng cháu sẽ không có sữa. Vậy cháu để chú đấm vài cái, nếu cháu không ói ra sữa, chú sẽ tin cháu.”
Nghe vậy, tôi kinh hãi vô cùng, vội vàng ôm An An che chở phía sau: “Các người đừng làm bậy! Con bé chỉ là một đứa trẻ thôi…”
6.
Còn chưa kịp nói hết câu, người đàn ông đã tung một cú đấm thẳng vào mặt tôi, rồi cùng hai gã kia tiếp tục xông đến khống chế tôi.
Hắn túm lấy tóc của An An, nhấc bổng con bé lên, rồi thẳng tay đấm mạnh một cái vào bụng nó.
Từ cổ họng An An phát ra một tiếng nghẹn ngào, như thể có thứ gì đó chặn lại.
Thấy hắn đánh An An, tôi không thể chịu đựng được nữa, vớ lấy mảnh gạch vỡ dưới đất, điên cuồng vung loạn.
Mảnh gạch sắc bén đến bất ngờ, khiến hai tên đang giữ tôi đều bị tôi làm xước.
Cơn đau dữ dội khiến chúng vô thức lùi lại.
Bất chấp cơn đau ở chân, tôi lao đến xô xát với tên đàn ông kia.
Tay phải cầm chặt mảnh gạch vỡ, đâm liên tục về phía hắn.
Dần dần cảm thấy sức phản kháng của hắn yếu đi rõ rệt.
Tới lúc này, tôi mới bừng tỉnh, vội dừng tay.
Khi tôi đứng dậy, thì thấy gã đàn ông đang nằm bất động dưới đất.
Trên người đầy thương tích, máu chảy lênh láng.
“Giết người rồi! Giết người rồi!”
Người phụ nữ thấy chồng ngã gục, hoảng hốt hét toáng lên, vội vã bỏ chạy ra cầu thang.
Không chần chừ thêm, tôi nhặt lấy ống sắt mà hắn vứt lại, định đuổi theo.
Bây giờ đã lỡ tay giết người, nếu để cô ta chạy thoát, tôi sẽ tiêu đời!
Nhưng vẫn còn hai gã kia ở hiện trường.
Thấy tôi định tiếp tục tấn công, chúng liền chắn ngang hành lang muốn ngăn lại.
Tôi vung ống sắt, quật tới tấp vào người bọn chúng.
Chẳng mấy chốc, cả hai đều bị tôi đánh cho bất tỉnh.
Tôi chạy ra cầu thang thì thấy người phụ nữ đang lồm cồm bò dậy.
Có lẽ vì hoảng loạn nên cô ta đã ngã.
Tôi lập tức lao tới.
Cô ta chưa kịp đứng vững thì đã bị tôi lao vào xô ngã mạnh xuống đất.
“Xin anh… đừng giết tôi…”
Giọng cô ta run rẩy, vừa khóc vừa cầu xin tôi tha mạng.
Bỗng dưng có một mùi khai xộc lên mũi—thì ra cô ta sợ đến nỗi tiểu ra quần.
Tôi hoàn toàn không để tâm.
Tay phải giơ cao ống sắt, đập mạnh xuống đầu cô ta.
You cannot copy content of this page
Bình luận