Muốn Đoạt Thì Cứ Đoạt Đi

Chương 4:

Chương trước

Chương sau

“Nhất Xích Tinh Hà”, hóa ra là thế này đây!

 

Bất giác, ta đã ngắm nhìn rất lâu.

 

Chợt thấy phía đối diện hồ nước, có một gian phòng cũng vừa mới mở cửa sổ.

 

Dưới cửa sổ, một bóng người ngồi lặng giữa ánh tinh quang, mái tóc dài đen nhánh như lụa buông rủ trên hai vai, tựa mặt nước lăn tăn gợn sóng. 

 

Dưới rèm mi khẽ rủ, có hai nốt chu sa đối xứng, đỏ tươi như giọt máu nơi tim, khiến lòng người vô cớ run lên.

 

Tuyết bay rơi nhẹ gõ vào mặt nước, qua khoảng cách ba xích hồ nước, đối phương khẽ ngước mắt nhìn sang, môi đỏ khẽ động.

 

“Tỷ thê, thật khéo quá.”

 

5.

 

Thật ra, ta nghi ngờ việc hắn dẫn ta xem hai gian phòng tối tăm trước đó chẳng qua là một sự răn đe đầy ẩn ý.

 

Nhưng ta không có chứng cứ.

 

Điều đáng sợ hơn là, căn nhà này thoải mái hơn nhiều so với căn nhà cũ kỹ xập xệ của ta. 

 

Cuộc sống trôi qua tự lúc nào lại trở nên êm đềm như lụa mỏng.

 

Dạo gần đây, ta nài nỉ Diêm La Tích cho phép ra ngoài dạo chơi, hắn sảng khoái đồng ý.

 

Chỉ là… lại điều động mấy chục tên gia nô lực lưỡng theo sát xe ngựa từng bước, cũng may không nghiêm khắc cấm đoán gì ta.

 

Xe ngựa lộc cộc chạy, chầm chậm tiến vào Đông Thị.

 

Nơi này trước cửa là tiệm, sau cửa là xưởng, thư quán san sát, gần như cung ứng toàn bộ sách kinh nghĩa, thoại bản của cả Đại Tấn. 

 

Vì thế, sĩ tử nườm nượp, khắp nơi đều là người đọc sách, thỉnh thoảng còn thấy cả quan viên khoác tử y, đai vàng.

 

Ta kéo mạng che mặt xuống, bước xuống xe, tiểu nhị đón khách liền nhanh nhẹn chạy tới, cung kính mời ta vào gian trong.

 

“Cô nương đến rồi! Lại có sách mới phải không?”

 

Ta rút từ trong tay áo ra một quyển bản thảo, đưa cho hắn: 

 

“Đúng vậy, đây là quyển thứ tư.”

 

Tiểu nhị lanh lẹ nhận lấy, rồi hạ giọng hỏi nhỏ: 

 

“Có thể hỏi tiên sinh một câu không, cuốn sách này khi nào sẽ viết xong?”

 

“Ta cũng không biết, cứ xem sao đã.”

 

Thấy ta đáp mơ hồ, hắn gật đầu, cũng không truy hỏi thêm: 

 

“Vậy xin cô nương chờ một lát, tiểu nhân đi lấy nhuận bút.”

 

Dứt lời, hắn liền vội vã rời đi.

 

Trong hiệu sách rộng lớn, chợt chỉ còn lại một mình ta.

 

Ta tùy tiện lật xem mấy quyển thoại bản trên giá, bỗng nhiên nghe thấy ngoài cửa có hai người trung niên bước vào.

 

Cả hai đều mặt trắng không râu, giọng nói the thé.

 

Có lẽ nghĩ rằng trong tiệm không có ai, một người buông tiếng thở dài, dù đã cố hạ thấp giọng nhưng vẫn vô cùng chói tai:

 

“Ta nói này, những ngày tốt đẹp này là ông trời ban cho, ai biết được khi nào lại bị thu hồi chứ!”

 

Người còn lại nghe vậy, lập tức phản ứng: 

 

“Cha nuôi nói đến chuyện Bắc Trấn Phủ Ty lộng quyền sao?”

 

“Chứ còn gì nữa! Sáng nay, Ngự sử dâng sớ liều chết can gián ngay tại triều, máu văng ba thước, làm viên chấp bút sợ mất vía!” 

 

Người kia lắc đầu tặc lưỡi, giọng điệu đầy vẻ hả hê: 

 

“Thánh nhân lập tức gọi hai vị Chỉ huy sứ lên, bắt họ đối chất từng điều trong bản hặc tấu.”

 

“Từ sáng sớm đến lúc hạ triều vẫn chưa xong, đến lúc đóng cổng cung rồi mà còn chưa chịu thả người ra đấy!”

 

“Haha, thống khoái! Phong thủy luân chuyển, tốt nhất là giống như vụ Phùng Ngọc năm ấy, ngay tại triều đình…”

 

Vừa nói, tên thái giám nọ liền chụm hai tay làm hình lưỡi dao, vung lên một cái.

 

Người kia hoảng hốt bịt miệng hắn lại. 

 

“Ngươi nhỏ giọng chút!”

 

Sau đó, cả hai cẩn thận liếc mắt nhìn xung quanh, rồi cúi đầu chọn sách, không nói thêm lời nào.

 

Một lát sau, tiểu nhị cầm bạc quay lại. Ta lặng lẽ từ bóng tối bước ra, khiến hai người nọ giật mình.

 

Nhưng thấy ta chỉ là một nữ tử yếu đuối, họ cũng chẳng bận tâm nhiều.

 

Ta rời khỏi hiệu sách, vừa ra khỏi cửa đã nghe thấy tên thái giám nọ hạ giọng hỏi: 

 

“Tiểu nhị, chỗ ngươi có bản in năm thứ hai mươi tư của Thanh Minh Lục không?”

 

Tiểu nhị vội vã kêu lên: 

 

“Lão gia, ngài muốn hỏi chết tiểu nhân à!”

 

“Hiệu sách chúng ta là nơi đàng hoàng chính trực, làm gì có cấm thư!”

 

Hết Chương 4:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page