Tôi giật mình!
Rõ ràng đâu có nhìn tôi! Sao lại phát hiện ra được?!
Anh thản nhiên nhấc tôi lên, đặt lên đỉnh đèn bàn.
Cái đỉnh bé xíu, chỉ đủ chỗ để tôi ngồi xếp bằng.
Ngay sau đó, tôi cảm thấy như mình vừa hóa thân thành Đường Tăng bị Tôn Ngộ Không vẽ vòng trói chặt — không thể nhúc nhích!
Tôi giãy giụa phản kháng.
Trình Thư Diễn xoa đầu tôi, giọng điệu dịu dàng: “Để em ở đây, anh có thể nhìn thấy em thường xuyên.”
Một câu nói, lập tức dập tắt ngọn lửa giận dữ đang bùng cháy trong lòng.
Xin lỗi nhé, tôi chính là một kẻ mê tình yêu đây.
Ai có thể cưỡng lại được một tổng tài bá đạo biết làm nũng chứ?
Tôi ngồi trên đèn bàn, chống cằm nhìn anh.
Không thể phủ nhận, từ góc độ này có thể nhìn thấy rõ gương mặt anh.
Mỗi lần nhìn đều không khỏi cảm thán—
Mắt nhìn đàn ông của bà đây đúng là đỉnh của chóp!
Sao lại chọn được một anh chàng đẹp trai thế này chứ!
Không biết đã ngồi bao lâu, bỗng nhiên tôi cảm thấy có gì đó sai sai.
Chỗ đang ngồi… sao lại ngày càng nóng lên thế này?!
Tôi bật nhảy đứng dậy, vừa vỗ vỗ mông vừa kêu lên hai tiếng.
Trình Thư Diễn, đang tập trung xem tài liệu, bị tôi dọa giật mình.
“Sao thế?”
Tôi ôm mông, hoảng hốt la lên: “Có khói không? Có cháy không?!”
Trình Thư Diễn ngẩn ra một lúc, rồi lập tức cười đến mức suýt lăn ra đất.
Khi anh bế tôi xuống khỏi đèn bàn, tôi vẫn giữ nguyên vẻ nghiêm túc, cố gắng giảng giải cho anh nghe: “Ánh sáng và nhiệt có thể chuyển hóa lẫn nhau. Khi đèn phát ra ánh sáng, nó cũng đồng thời chuyển hóa thành nhiệt năng!”
Trình Thư Diễn cố nhịn cười, đưa tay xoa mông tôi một cái: “Vất vả cho bảo bối của anh rồi, người từng trượt trung học cơ sở môn Vật lý.”
Tôi tức muốn phồng cả má.
Trình Thư Diễn, bây giờ anh mắng người đúng là cao cấp thật đấy!
Dĩ nhiên, tôi kiên quyết không chịu ngồi lên đèn bàn nữa.
Trình Thư Diễn cũng không ép tôi, chỉ yên lặng đi vào bếp, cắt một đĩa hoa quả nhỏ cho tôi ăn.
Miếng trái cây cắt bé vừa miệng tôi, nhưng đoán chừng lúc cắt, nước dưa hấu đã chảy ra hết sạch.
Tôi ngăn Trình Thư Diễn lại, dứt khoát vùi đầu vào quả dưa hấu, gặm trực tiếp.
Sau khi dỗ dành xong kẻ vừa bị đèn bàn làm bỏng mông, Trình Thư Diễn tiếp tục làm việc.
Tôi không biết mình đã gặm bao lâu, đến khi ngẩng đầu lên thì Trình Thư Diễn đã tựa vào ghế ngủ thiếp đi.
Dạo này anh thật sự quá vất vả.
Trước đây cũng có lúc anh phải đối phó với những kẻ đó, nhưng lần này, tôi có cảm giác Trình Thư Diễn gấp gáp hơn bao giờ hết.
Anh liều mạng muốn nghiền nát bọn chúng — nhanh, chính xác, tàn nhẫn.
Khi đối mặt với tôi, anh vẫn luôn giữ trạng thái bình thản như cũ.
Nhưng tôi cứ có cảm giác — càng bình tĩnh thì càng bất thường.
Nếu như những lần trước, khi ra tay, anh giống như cơn sóng dữ dội cuộn trào, thì lần này, anh là một cái hồ sâu không thấy đáy.
Bề mặt phẳng lặng, nhưng phía dưới chính là vực sâu hun hút.
Tôi men theo ghế trèo lên vai anh, kiễng chân lấy cặp kính của anh xuống.
Trình Thư Diễn không bị cận, chỉ là do tôi có sở thích đặc biệt với đàn ông đeo kính gọng vàng.
Sau khi tôi bị anh bắt gặp lần thứ N xem video về trai đẹp đeo kính, anh liền nhờ trợ lý Vệ chuẩn bị cho mình một cặp kính chống ánh sáng xanh — chỉ để quyến rũ tôi.
Tôi ôm kính, vất vả trèo xuống, đặt nó ngay ngắn trên bàn.
Sau đó, tôi chạy vào phòng ngủ, dùng hết sức lôi một chiếc chăn mỏng ra ngoài.
Đi được vài bước, thở hồng hộc mười lần.
Đây chính là phiên bản đời thực của một con kiến tha mồi.
Biến nhỏ đúng là quá bất tiện!
Tôi túm một góc chăn, vác lên vai, kéo lê trên sàn suốt đường đến thư phòng.
Rồi lại chật vật trèo lên đùi Trình Thư Diễn, từng chút một kéo chăn đắp cho anh.
Vừa mới kéo được một nửa, tôi đã bị anh ôm gọn vào lòng.
Lòng bàn tay rộng lớn hoàn toàn bao bọc lấy tôi, nhẹ nhàng áp lên bên cổ, khẽ vuốt ve.
Trong cơn mơ, anh vô thức lẩm bẩm: “U U…”
You cannot copy content of this page
Bình luận