Phi Tâm Kế

Chương 4:

Chương trước

Chương sau

Đêm ấy, Hoàng thượng liền triệu ta thị tẩm.

 

Quy trình thị tẩm diễn ra như thường lệ, đến khi ta được đưa về Ỷ Mai Viện, rốt cuộc mới thở phào một hơi. 

 

Giờ đây, ta mới thực sự là Mỹ nhân của Hoàng thượng.

 

Dù cơ thể mệt mỏi, đau nhức, ta vẫn sai Tiểu Liên gọi tiểu thái giám trông cửa vào.

 

Ta nhớ hắn tên là Tiểu Viên Tử, do Nội Vụ phủ phái đến hầu hạ.

 

Vừa vào cửa, Tiểu Viên Tử liền quỳ xuống, miệng nói lời lấy lòng: “Chúc mừng Mỹ nhân được Hoàng thượng sủng ái! Nếu sớm hoài thai long tử, ngày phong phi ắt chẳng còn xa!”

 

“Ngươi là người của phụ thân ta hay là của Thuần phi?”

 

Lời ta khiến cả người Tiểu Viên Tử cứng đờ.

 

Ta chẳng đợi hắn ta giải thích, tiếp tục nói: “Ta đã rắc một ít hương phấn lên bậc cửa trong tẩm thất của ta, trong cả Ỷ Mai Viện này, chỉ có trên người ngươi mang theo hương phấn đó.” 

 

“Chỉ có ngươi đã vào tẩm thất của ta.” 

 

“Gói đồ kia, chính là do ngươi đặt vào!”

 

“Nếu ngươi là người của Thuần phi, thì nên nhìn rõ tình thế hiện tại. Thuần phi đã bị gia tộc ta vứt bỏ, nàng ta không có con, Hoàng thượng đối với nàng ta cũng chẳng còn sủng ái.

 

“Nếu ngươi là người của phụ thân ta, vậy càng phải hiểu rõ, sau này trong cung, ai mới là người có tiếng nói.”

 

Tiểu Liên đặt một gói đồ trước mặt hắn ta: “Mang về phủ.”

 

Bên trong vẫn là trâm bạc của mẫu thân ta và bùa hộ thân của đệ đệ, chỉ khác là ta đã thêm vào một cây trâm cài — Đó là vật mà Nội Vụ phủ phát cho các phi tần lần đầu thị tẩm.

 

Tiểu Viên Tử không nói một lời, cầm gói đồ rời đi.

 

Sáng hôm sau, hắn ta quay lại, quỳ xuống nói: “Lão gia dặn, Tống di nương và thiếu gia đã được chuyển đến Như Ý Viện rồi.”

 

Như Ý Viện là nơi ở trước khi xuất giá của Thuần phi.

 

Đây chính là thái độ của phụ thân ta—kẻ nào còn giá trị lợi dụng, kẻ đó sẽ được hưởng nhiều hơn.

 

9.

 

Ta vốn tưởng người đầu tiên đến Ỷ Mai Viện của mình sẽ là Thuần phi với cơn giận bừng bừng, nào ngờ kẻ đến đầu tiên lại là Từ Tiệp dư.

 

Nữ nhân của Từ gia, kẻ nhập cung chưa đến một tháng đã hoài long thai.

 

Nàng ta nâng bụng chưa lộ rõ, trong dáng vẻ vô cùng kiêu hãnh, được hai cung nữ dìu đỡ, chậm rãi tiến vào viện. 

 

Đợi ta hành lễ xong, nàng ta mới mở miệng: “Dao Mỹ nhân, sau khi trở mặt với Thuần phi, ngươi định nương nhờ ai đây? Là Hoàng thượng, Hoàng hậu, hay đến với Từ gia bọn ta?”

 

Đây là dò xét.

 

Ta không để lộ biểu cảm: “Đã nhập cung, đương nhiên một lòng phụng sự Hoàng thượng.”

 

Từ Tiệp dư cười lạnh: “Dao Mỹ nhân vẫn nên suy nghĩ kỹ rồi hãy nói…”

 

Nói xong, nàng ta không tiếp tục đối thoại nữa, chỉ an tọa tại viện của ta, ngắm nhìn những cành mai khẳng khiu suốt nửa khắc rồi mới rời đi.

 

Sau khi Từ Tiệp dư đi khỏi, Tiểu Liên lo lắng hỏi: “Mỹ nhân, Từ Tiệp dư là muốn lôi kéo người đấy! Người tuyệt đối không thể đáp ứng, di nương và thiếu gia vẫn còn trong tay lão gia mà!”

 

Ta bật cười: “Tiểu Liên ngốc, Từ Tiệp dư là đang ly gián ta với Thuần phi.” 

 

“Nàng ta ngồi đây nửa khắc mà không nói lời nào, người ngoài chỉ cho rằng ta đã trò chuyện cùng nàng ta suốt nửa khắc. Đây là để cho Thuần phi nhìn vào.”

 

“Ta nhập cung liền trở mặt với Thuần phi, nay vừa mới được thị tẩm xong, Từ Tiệp dư lại ngồi trong viện ta lâu như vậy. Thuần phi và cả hậu cung chỉ e rằng đều nghĩ ta đã ngả về phía Từ gia!”

 

“Từ Tiệp dư chính là muốn nhìn thấy Thuần phi ra tay đối phó ta.” 

 

“Một Mỹ nhân như ta đối đầu với một phi tần, lại cùng xuất thân từ một gia tộc, chính là một vở kịch ‘trai cò đánh nhau’ mà nàng ta mong chờ!”

 

Tiểu Liên giật mình: “Vậy phải làm sao bây giờ? Chúng ta có nên giải thích với Thuần phi không?”

 

Ta cười khẽ: “Giải thích với ai đây? Ai sẽ tin?”

 

Ánh mắt ta vô tình đảo qua Tiểu Viên Tử — tiểu thái giám đang trông cửa.

 

Hết Chương 4:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page