“Tháng này anh sắp được thăng chức rồi, nếu làm lớn chuyện, cả hai chúng ta đều sẽ không ổn.”
Lúc đó, trên mặt anh ta không hề có chút phẫn nộ nào, chỉ đầy sự lo lắng cho tiền đồ của bản thân.
Tôi cười nhạt, không nói gì, gắp miếng dạ dày bò định bỏ vào bát anh ta, nhưng thay vào đó, tôi bỏ thẳng vào miệng mình.
Hừ, ăn phân đi anh.
Trên đường về nhà, tôi lập tức nói chia tay.
Ngày hôm sau, tôi cũng nghỉ việc tức.
Việc anh ta xuất hiện ở đây, có lẽ là muốn bàn chuyện hợp tác với công ty của Giang Yến Lâm.
“Sao em lại ở đây?”
“Liên quan gì đến anh?”
Tôi chẳng muốn quan tâm đến anh ta, xách đồ định quay lưng bỏ đi.
Anh ta lại đưa tay chắn ngang tôi:
“Bây giờ anh đã được thăng chức rồi.”
“Vậy thì sao? You will…”
Tôi buột miệng dùng tiếng Anh, nói được một nửa lại quên mất phải nói gì tiếp:
“Liên quan gì đến tôi?”
“Anh biết em đã chịu ấm ức chuyện lần trước. Bây giờ anh đã là quản lý, dù em không đi làm, anh cũng có thể nuôi em. Chúng ta quay lại đi.”
Gương mặt anh ta đầy vẻ “tình sâu nghĩa đậm”, nhưng lại khiến tôi cảm thấy buồn nôn.
“Trần Trạch Viễn, tôi đắt giá lắm, số tiền tăng lương một ngàn của anh nuôi không nổi tôi đâu.”
“Kiều Nhất, trước đây em không phải người thực dụng như vậy.”
Anh ta nắm lấy cổ tay tôi, chất vấn:
“Em lấy đâu ra tiền để mua mấy món hàng hiệu này?”
Đúng là hết nói nổi.
Một ngàn tệ mà cũng bàn chuyện thực dụng với tôi sao?
“Tránh xa tôi ra.”
Tôi chẳng buồn đôi co với anh ta nữa.
Đang suy nghĩ cách làm sao thoát khỏi tình huống này, thì cứu tinh xuất hiện.
9
“Hứa Kiều Nhất, lại đây.”
Không biết Giang Yến Lâm đã đứng bên cạnh từ lúc nào, ánh mắt anh rơi xuống tay của Trần Trạch Viễn, gương mặt rõ ràng chẳng mấy dễ chịu.
Tôi lập tức rút tay ra khỏi tay Trần Trạch Viễn, vui mừng chạy thẳng về phía Giang Yến Lâm, gương mặt tràn ngập niềm hân hoan:
“Giang tổng, anh đến rồi!”
“Ừ.”
Giang Yến Lâm phản ứng lạnh nhạt, không để lộ chút cảm xúc nào.
“Thế thì chúng ta đi thôi.”
Giang Yến Lâm đưa tay định giúp tôi xách đồ, nhưng tôi lập tức từ chối:
“Không cần đâu, em tự làm được.”
Đã là người “ăn cơm nhà người khác”, tôi ít nhiều cũng phải hiểu chuyện, sao có thể để “kim chủ” xách đồ chứ.
Nhưng dường như anh ấy càng giận hơn, mặt càng lạnh lùng, tăng tốc bước đi, khiến tôi phải vội vàng xách đống đồ chạy theo sau.
Mãi đến khi lên xe, Giang Yến Lâm mới mở miệng hỏi:
“Người đó là ai?”
“Bạn trai cũ.”
Tôi vừa cài dây an toàn vừa giải thích:
“Chúng em đã hoàn toàn không còn liên quan gì nữa, hôm nay chỉ là tình cờ gặp thôi.”
Nghe vậy, sắc mặt Giang Yến Lâm mới dịu đi một chút.
Nếu không phải biết rõ chúng tôi chỉ là hôn nhân hợp đồng, tôi suýt nữa đã nghĩ rằng anh ấy đang ghen.
Nhưng tôi vốn hay nghịch ngợm, thấy anh ấy phản ứng lớn như vậy, không nhịn được trêu chọc:
“Giang tổng, không phải anh đang ghen đấy chứ? Chẳng phải đã nói sau khi kết hôn sẽ không can thiệp vào cuộc sống của nhau sao?”
“Em nghĩ nhiều quá, anh chỉ tiện miệng hỏi thôi.”
Tôi biết mà.
Giang Yến Lâm vừa khởi động xe vừa đổi chủ đề:
“Muốn ăn gì?”
“Tùy anh.”
Nửa tiếng sau, anh ấy dừng xe trước một quán ăn.
“Thế chúng ta đến đây ăn gì?”
Anh không thèm nhìn tôi, hờ hững đáp:
“Sủi cảo.”
Tôi: “……”
10
Chiếc xe chầm chậm dừng lại trước cửa căn biệt thự nhỏ.
Tôi lạch cạch nhấc đống túi mua sắm từ ghế sau, chuẩn bị nói lời tạm biệt với anh ấy.
“Cảm ơn anh đã đưa em về nhà.”
Vừa dứt lời, Giang Yến Lâm đã mở cửa xe bước xuống.
“Hứa Kiều Nhất, đây cũng là nhà của anh.”
Tôi hơi ngạc nhiên:
“Tối nay anh định ở đây sao?”
Một tay anh ấy đút túi quần, ánh mắt nhìn thẳng vào tôi:
“Có vẻ như anh về ở khiến em rất thất vọng.”
Bị anh ấy nhìn thấu, tôi vội vàng cười gượng:
“Sao có thể chứ? Dĩ nhiên em rất mong anh về nhà ở cùng rồi.”
“Thế thì tốt.”
Anh nói tiếp, vẻ mặt bình thản:
“Nhân tiện, nói với em luôn, từ hôm nay trở đi, anh sẽ về đây ở mỗi ngày.”
Ý anh ấy rõ ràng là: Ngày tháng tốt đẹp của em kết thúc rồi.
Tôi thật sự muốn thốt lên: Trời ơi, cứu tôi với.
Tự tôi chuốc họa vào thân mà thôi.
Đúng là tự bê đá đập chân mình.
Nhưng nghĩ lại, dù anh ấy là chủ nhân của ngôi nhà này, hay là người có tên trên giấy chứng nhận kết hôn với tôi, thì việc anh ấy muốn về ở, tôi hoàn toàn không có tư cách để từ chối.
Tôi hào phóng đưa túi đồ quần áo đã mua cho anh ấy.
“Mua cho anh à?”
“Ừ, anh thử xem có vừa không.”
Giang Yến Lâm ngồi xuống sofa, lật lật xem qua, rồi cầm một cái hộp lên nhìn kỹ.
“Khụ.”
“Nhỏ rồi.”
Tâm trạng tôi vốn đã không tốt, trong đầu toàn nghĩ làm sao để sống chung dưới một mái nhà với anh ấy.
Nghe vậy, tôi vô thức cãi lại:
“Anh còn chưa thử, sao biết nhỏ?”
You cannot copy content of this page
Bình luận