Chúng Ta Không Phải NPC

Chương 4:

Chương trước

Chương sau

Mẹ từng nói với tôi về sự đáng sợ của hào quang nhân vật chính.

 

Bà ấy và mẹ của nữ chính từng học chung một trường đại học, lại còn học cùng một chuyên ngành.

 

Nhưng dù bà ấy có cố gắng thế nào cũng không thể vượt qua được mẹ của nữ chính, người chỉ làm việc kiểu “ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới.”

 

Hồi tưởng lại quãng thời gian đó, lần đầu tiên tôi nhìn thấy sự không cam lòng trên khuôn mặt của mẹ.

 

Bà ấy nói: “Đó là một giai đoạn lịch sử rất u ám, dù mỗi ngày mẹ đều học tập chăm chỉ, nhưng vẫn không bằng cô ta. Cảm giác thất bại này thậm chí khiến mẹ bắt đầu nghi ngờ chính bản thân mình.”

 

May mắn thay, về sau mẹ của nữ chính không có tham vọng gì, cũng không phấn đấu cho sự nghiệp.

 

Mẹ tôi nói, nếu khi đó họ chọn cùng một con đường, chưa chắc mẹ đã có thể thuận lợi như bây giờ.

 

Khi ấy, tôi chưa hiểu rõ khái niệm “hào quang nhân vật chính”, nhưng sự việc xảy ra sau đó đã khiến tôi nhận ra sự đáng sợ của thứ gọi là hào quang nhân vật chính.

 

8.

 

Trong giờ học, giáo viên toán đưa ra một câu hỏi.

Trong nguyên văn tiểu thuyết, câu hỏi này chỉ có Ôn Thanh Thanh trả lời được, khiến cả lớp phải thay đổi cách nhìn về cô ta.

 

Khi mẹ kể cho nghe về tình tiết này, tôi cảm thấy nghi ngờ.

 

“Mẹ, nữ chính chưa từng đi đâu, trước đó nền giáo dục mà cô ta nhận được cũng rất lạc hậu. Làm sao cô ta có thể trả lời được câu hỏi khó như vậy của giáo viên? Điều này hoàn toàn không hợp lý!”

 

Mẹ lúc đó thở dài, vuốt nhẹ đầu tôi: “Bé yêu, mặc dù mẹ không muốn nói với con về sự thật phũ phàng này sớm.”

 

“Nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết có hào quang của nữ chính, vì thế họ có thể dễ dàng làm được những điều mà nhân vật phản diện ác độc không làm được.”

 

“Đồng thời, nếu chúng ta muốn đạt được thành công, chúng ta phải nỗ lực gấp nhiều lần so với nữ chính.”

 

“Thậm chí như câu hỏi đó, dù mẹ có nói đáp án cho con, thì đến lúc đó giáo viên cũng sẽ đưa ra một câu khác, và cuối cùng kết quả có lẽ vẫn sẽ như vậy.”

 

Tôi lắc đầu: “Mẹ, con không tin vào cái gọi là hào quang, những gì cô ta làm được thì con cũng sẽ làm được, cho dù phải nỗ lực nhiều hơn nữa.”

 

Mẹ nhìn tôi, mỉm cười.

 

“Bé yêu, con thật giống mẹ, cả hai chúng ta đều bướng bỉnh như nhau, không muốn chấp nhận số phận đã được sắp đặt.”

 

Từ ngày hôm đó, tôi bắt đầu nỗ lực học hành thật chăm chỉ và đọc rất nhiều sách toán học ngoại khóa.

 

Tất cả chỉ để chờ đến ngày này, muốn chứng minh rằng mình không sợ cái gọi là “hào quang của nhân vật chính”.

 

Bây giờ, khi thực sự ngồi trong lớp, chuẩn bị đối mặt với khoảnh khắc này, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện cảm giác lo lắng khó tả.

 

Có lẽ, tôi thật sự có sợ cái gọi là “hào quang của nhân vật chính”.

 

Nghe xong câu hỏi của giáo viên, tôi có chút ngạc nhiên.

 

Dựa vào kiến thức hiện có, tôi có thể nhận ra đây là một câu hỏi vượt xa chương trình học.

 

Cả lớp rơi vào im lặng, không ai biết đáp án cho câu hỏi này, có lẽ phần lớn mọi người thậm chí còn chưa nghe rõ câu hỏi.

 

May mắn thay, trước đây tôi đã từng đọc qua tài liệu liên quan.

 

Trí óc lập tức hoạt động nhanh chóng, cuối cùng sau năm phút tính toán đã có được một đáp án mà mình cho là khá chính xác.

 

Lúc này, giáo viên vẫn chưa gọi nữ chính trả lời.

 

Vẫn còn cơ hội!

 

9.

 

Chỉ cần đứng dậy một cách suôn sẻ và nói ra câu trả lời, tôi sẽ có thể phá vỡ được cái bùa chú “vầng hào quang của nhân vật chính”.

 

Nhưng không ngờ, ngay khi chuẩn bị giơ tay, tay tôi lại nặng trĩu, không thể nhấc lên được.

 

Tôi ngạc nhiên nhìn vào tay mình, cố gắng hết lần này đến lần khác để nâng nó lên.

 

Nhưng kết quả cuối cùng vẫn là thất bại.

 

Muốn mở miệng hét lên câu trả lời, nhưng chẳng thể phát ra tiếng nào.

 

Hết Chương 4:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page