Chương 2:
13/01/2025
Chương 3:
13/01/2025
Chương 1:
13/01/2025
Chương 4:
13/01/2025
Chương 5:
13/01/2025
Chương 10:
14/01/2025
Chương 9:
14/01/2025
Chương 8:
14/01/2025
Chương 7:
14/01/2025
Chương 6:
14/01/2025
Chương 11:
15/01/2025
Chương 12:
15/01/2025
Chương 13:
15/01/2025
Chương 14:
15/01/2025
Chương 15:
15/01/2025
Chương 16:
16/01/2025
Chương 20:
16/01/2025
Chương 19:
16/01/2025
Chương 18:
16/01/2025
Chương 17:
16/01/2025
Chương 21:
17/01/2025
Chương 22:
17/01/2025
Chương 23:
17/01/2025
Chương 24:
17/01/2025
Chương 25:
17/01/2025
Chương 26:
18/01/2025
Chương 27:
18/01/2025
Chương 28:
18/01/2025
Chương 29:
18/01/2025
Chương 30:
18/01/2025
Chương 31:
18/01/2025
5
Vì câu nói đó, nước mắt tôi không thể ngừng rơi.
Đường Hà không nói gì, lặng lẽ lấy giấy ăn từ ngăn kéo đưa cho tôi.
Tôi vừa lau nước mắt, vừa nói:
“Xin lỗi.”
Không nên khóc trước mặt anh, không nên khóc vì chuyện này, lại càng không nên để anh phải xin lỗi.
Xin lỗi, thật sự xin lỗi.
Đường Hà tắt máy, xe dừng lại. Sau đó anh ngắt lời tôi:
“Cháu không cần phải nói xin lỗi.”
Gió lạnh ngoài kia thổi qua, ánh mắt anh trầm xuống:
“Sợ hãi khi mất đi, lo lắng về tương lai, những cảm xúc đó đều rất bình thường. Cháu không cần phải xin lỗi vì điều này.”
Nước mắt tôi vốn sắp ngừng rơi, vậy mà lại lăn dài thêm lần nữa.
Tôi vội vàng lau đi, vừa lau vừa nói với anh, cũng là tự nhủ với bản thân:
“Cháu không thể yếu đuối như vậy.”
Đường Hà đặt tay lên vô lăng, nghiêm túc nói với tôi:
“Cháu hoàn toàn có thể. Năm nay cháu 17 tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ. Trẻ con thì có quyền được yếu đuối, có quyền được khóc.”
Tôi ngơ ngác nhìn anh.
Trước giờ tôi chỉ nghe người ta nói rằng “con phải hiểu chuyện.”
Đây là lần đầu tiên có người nói với tôi rằng, tôi có thể yếu đuối, có thể khóc.
Kính xe bị ai đó gõ cộc cộc. Đường Hà hạ kính xuống.
Ngoài cửa sổ hiện ra một gương mặt tròn, tươi cười:
“Làm gì đấy? Từ nãy đã thấy xe cậu lái vào đây rồi, sao mãi không xuống? Đừng bảo là đang tìm cảm giác mạnh với cô nào trên xe nhé…”
Đường Hà trầm giọng:
“Câm miệng.”
Người kia hiển nhiên đã quen với sự lạnh lùng của anh, vẫn tiếp tục trêu chọc:
“Ê, cô em này trông lạ thế nhỉ? Đường Hà, cậu lại đổi bạn gái mới rồi à…”
Tôi ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe đối diện với ánh mắt anh ta.
Lời nói của anh ta bỗng khựng lại giữa chừng.
Đường Hà xoa xoa thái dương, bất đắc dĩ nói:
“Cậu có thể bình thường một chút được không? Đây là cháu gái tôi.”
Tôi điều chỉnh lại cảm xúc, theo Đường Hà xuống xe.
Suốt quãng đường, người bạn tên Trần Tùng của anh liên tục xin lỗi.
Tôi nhẹ giọng đáp:
“Không sao đâu.”
Rồi lại nghe thấy Trần Tùng khẽ thì thầm với Đường Hà:
“Sao cậu lại dẫn cháu gái theo? Lương Thiến cũng ở đây, cô ấy không ghen lồng lộn mới lạ đấy!”
Đường Hà hỏi lại:
“Tôi đưa ai tới thì liên quan gì đến cô ta?”
Trần Tùng cười cười:
“Ê, cô ấy là mối tình đầu của cậu đấy. Cậu nói xem, có liên quan không?”
Mối tình đầu sao?
Tôi không kìm được mà siết chặt tay nắm lấy chiếc túi.
Đường Hà không trả lời câu hỏi đó, chỉ quay lại nhìn tôi một cái:
“Phía trước là đường đá, cẩn thận dưới chân.”
Không lâu sau, tôi đã nhìn thấy người chị mà họ gọi là Lương Thiến.
Còn chưa bước vào khu suối nước nóng, cô ta đã không ngại cái lạnh mà thay sang đồ bơi, đứng từ xa vẫy tay với chúng tôi:
“Đường Hà, anh đến rồi à.”
Dáng người cô ta rất đẹp, vòng nào ra vòng nấy, khiến tôi không khỏi cảm thấy tự ti.
Trần Tùng huých nhẹ vào Đường Hà:
“Nhìn đi, tôi đã bảo cô ấy còn tình cảm với cậu mà.”
Đường Hà chẳng buồn để ý đến anh ta, chỉ đáp lại nhạt nhẽo:
“Ừ.”
Tôi lặng lẽ đi theo phía sau họ, không để ý dưới chân, liền bị Đường Hà nắm lấy cổ tay kéo lên phía trước.
“Lương Thiến, đây là cháu gái tôi, nhiều năm không xuống nước, phiền cô để mắt đến con bé chút.”
Ánh mắt đầy ẩn ý của Lương Thiến dừng lại trên người tôi, rồi cô ta mỉm cười nói:
“Đã là một cô gái lớn rồi, anh nói cứ như trẻ con vậy.”
Cô ta bước tới, khoác vai tôi, thế là vị trí thay đổi, cô ta đứng ngay cạnh Đường Hà.
“Đi thôi, cháu gái.”
Cô ta cố ý nhấn mạnh hai từ cuối, cười nhẹ, rồi nói tiếp:
“Quên không nói với mọi người, suối nước nóng tôi đặt có hai bể sát nhau.”
6
Khi tôi thay đồ xong bước ra, Đường Hà và Trần Tùng đã ở trong bể nước rồi.
Dưới làn hơi nước mờ ảo, tôi lén nhìn họ.
“Cháu gái, bên này có bậc thang.”
Lương Thiến gọi tôi.
Thế là hai người ở bể bên kia cũng ngẩng đầu lên.
Ánh mắt tôi vô tình chạm phải ánh nhìn của Đường Hà, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.
May mà anh dường như không để ý, chỉ hất cằm ra hiệu về phía tôi.
Tôi đi về phía Lương Thiến, vừa đi vừa nghe thấy Trần Tùng nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Cháu gái của cậu mặc đồ bơi này cũng thật là…”
Phần sau không nghe rõ nữa, không biết Đường Hà đã làm gì mà Trần Tùng bắt đầu ho khù khụ, nhảy dựng lên:
“Cậu hất nước vào tôi làm gì?”
Đường Hà thản nhiên đáp:
“Trượt tay.”
Lương Thiến nhìn thấy trang phục của tôi, cũng hơi ngạc nhiên:
“Sao lại chọn kiểu này?”
Tôi siết chặt ngón tay, cảm giác như sắp khóc đến nơi.
Nếu tôi nói rằng mình chỉ tiện tay lấy một bộ màu trắng mà không để ý, chị có tin không?
Tôi thật sự không nhận ra… đây là một bộ bikini.
May mà Lương Thiến không nói thêm gì, chỉ nhắm mắt lại, không nhìn tôi nữa.
Tôi cũng bắt chước chị ấy, từ từ ngâm cả người vào trong nước.
You cannot copy content of this page
Bình luận