Tôi cũng “bị tổn thương”, trong lúc vô ý, làm rượu đổ lên quần của Ôn Dục.
“Xin lỗi, em lúc nào cũng vụng về thế này.”
Tôi vội vàng cầm khăn bàn lên lau, càng lau càng khiến vết bẩn thêm loang lổ.
Ôn Dục nhịn hết lần này đến lần khác, nhưng cuối cùng vẫn không kìm được, mặt đen như than, nghiến răng nói: “Hạ Nghiên, em uống nhầm thuốc à? Anh không sao.”
Tôi lại bị mắng.
“Xin lỗi, em đúng là kẻ thừa thãi.”
Nói rồi, tôi vừa rơm rớm nước mắt vừa run vai, lặng lẽ quay về chỗ ngồi.
Đằng sau, giọng nói của Bùi Trúc vang lên đúng lúc: “A Dục, cô Hạ chắc không cố ý đâu, anh tha lỗi cho cô ấy đi. Nhưng mà, nghe nói cô Hạ là trợ lý của anh, liệu cô ấy có thường như vậy trong công việc không?”
Tôi giật mình.
Trúc Trúc, chiêu của cậu mạnh quá, liệu Ôn Dục có sa thải tớ không??
Ai ngờ, cơn giận của Ôn Dục bỗng nhiên dịu xuống.
Không biết hắn nghĩ đến điều gì, khẽ cười: “Không đâu, cô ấy là người anh tự tay đào tạo, chỉ là đang giận dỗi với anh thôi.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Thật sao? Quan hệ của hai người tốt thật đấy, không giống em, vừa trở về đã chẳng có ai thân thiết.” Bùi Trúc mỉm cười, đáp lại.
“Ừm, Hạ Nghiên là bạn gái của anh. Bùi Trúc, anh từng nói là sẽ không đợi em mãi.” Ôn Dục đột nhiên nhìn Bùi Trúc, giọng nói trầm thấp.
“A Dục…” Giọng của Bùi Trúc mềm mại, ánh mắt đầy vẻ tủi thân nhìn hắn.
Ôn Dục dường như nghĩ đến điều gì đó, to giọng nói: “Hạ Nghiên, lại đây.”
Tôi ngoan ngoãn bước tới.
Hắn vỗ vỗ lên đùi mình: “Ngồi lên đây.”
Mọi người đều im lặng.
Chỉ còn lại tiếng gọi đầy oán trách và mềm mại của Bùi Trúc: “A Dục…”
Không hiểu Ôn Dục đang nghĩ gì, nhưng ánh mắt hắn thì vô cùng mạnh mẽ.
Thế là tôi lặng lẽ kéo một chiếc ghế, chen vào giữa hắn và Bùi Trúc, giả vờ ghen tuông nói: “Hừ, em muốn ngồi đây.”
Ôn Dục nhướn mày, nhưng không nói gì thêm.
Buổi tiệc kết thúc, Ôn Dục chịu trách nhiệm đưa tôi và Bùi Trúc về nhà.
Hắn gọi tôi ngồi ghế sau cùng, còn Bùi Trúc, mặt không vui, ngồi vào ghế phụ.
Tôi giả vờ say rượu, tựa vào người gã đàn ông.
Hắn cũng không đẩy tôi ra, chỉ lặng lẽ nhìn về phía trước.
Bùi Trúc đỏ mặt, tựa đầu vào cửa sổ, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ôn Dục dường như mất hứng, liền đẩy tôi ra.
Ch.ó thật.
Bùi Trúc loạng choạng không đứng vững, Ôn Dục không chịu nổi, liền vòng tay đỡ lấy eo cô ấy, đưa người về tận nhà.
Khi quay lại, hắn nhìn tôi, rồi thuận miệng giải thích: “Đừng nghĩ nhiều, anh chỉ sợ cô ấy uống say quá lại ngã ra đất mà thôi.”
Tôi bĩu môi, đáp lại một tiếng “Ờ”.
Ngày hôm sau, tin tức Ôn Thị và Bùi Thị liên hôn đã leo lên top tìm kiếm.
5.
[Trúc Trúc, tối qua tớ kiếm thêm được hai tháng lương nữa đấy!]
Tôi mặt mày rạng rỡ, hào hứng khoe.
[Nghiên Nghiên, cậu vẫn là giỏi nhất! Sau khi Ôn Dục đưa tớ về nhà, chẳng nói gì cả, chỉ nhắc đến chuyện liên hôn. Tớ thật sự không muốn cưới hắn, tớ chỉ muốn lấy tiền của hắn thôi. /icon mèo khóc.jpg]
[Đến lượt tớ ra tay rồi. /ôm ôm.jpg]
Cả ngày hôm nay, tôi không thể tập trung vào công việc.
Ai nhìn cũng thấy rõ tôi đang có tâm sự.
Các đồng nghiệp trong bộ phận thư ký đều nhìn thấy, cũng tỏ vẻ muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Đến chiều tối, Ôn Dục gọi tôi vào văn phòng.
Hắn nhìn xuống dáng vẻ mệt mỏi và vẻ ngoài phờ phạc đã được tôi cố ý làm đậm hơn bằng lớp trang điểm.
Dường như có chút không nỡ: “Chỉ là giải pháp tạm thời thôi, bác Bùi có ơn với anh.”
Tôi đột nhiên bộc phát tài năng diễn xuất, cố gắng kìm nén nước mắt, không nhìn hắn.
“Tôi chỉ là trợ lý của anh, không phải người của anh.”
Hắn nhìn tôi, rồi đứng dậy, kéo tôi vào trong vòng tay của mình.
“Thật mà, em tin anh đi. Anh và Bùi Trúc từng có một đoạn tình cảm, nhưng anh đã quên từ lâu rồi. Khi Ôn Thị gặp khủng hoảng, chính bác Bùi đã rót vốn giúp vượt qua khó khăn, anh không phải người vong ân bội nghĩa.”
You cannot copy content of this page
Bình luận