Bạn Trai Của Tôi Không Thích Uống Trà Xanh

Chương 4:

Chương trước

Chương sau

Lý Trình cười khẩy: “Mở to mắt ra nhìn cho rõ, bảo bối của tôi là đẹp tự nhiên.”

 

“Có vẻ như cả đầu óc lẫn mắt của cô đều có vấn đề rồi.”

 

Tôi không nhịn được, bật cười cùng với Điềm Điềm. 

 

Lâm Uyển lườm chúng tôi một cái sắc như d.a.o, cô ta nhìn tôi từ đầu đến chân, hỏi: “Cô định ra sân à?”

 

Tôi gật đầu.

 

Lâm Uyển dường như thay đổi thái độ, bất ngờ bước lên, thân thiết khoác lấy tay tôi: “Vậy thì tôi muốn đánh đôi với cô, cô chắc chắn sẽ không kéo tôi xuống, đúng không?”

 

Tôi cười gượng hai tiếng, không rõ người này lại đang tính toán cái gì.

 

Đi chưa được mấy bước, dây giày của cô ta tuột ra. 

 

Lâm Uyển quay đầu lại, làm nũng với Lý Trình: “A Trình, nhìn này, dây giày của em tuột rồi.”

 

Lý Trình liếc một cái, sau đó cúi xuống. 

 

Lâm Uyển liếc tôi bằng ánh mắt khiêu khích.

 

Nhưng ngay sau đó, Lý Trình tháo luôn giày của cô ta, đứng dậy, ném thẳng ra xa. 

 

Xong việc, anh còn phủi tay một cách chán ghét.

 

Đôi mắt Lâm Uyển trợn to, như muốn rớt ra ngoài: “A Trình, anh làm gì vậy?!”

 

Lý Trình quay lại nhìn: “Ném giày của cô chứ còn làm gì nữa? Cô mù à?”

 

Tôi không nhịn được cười, trong khi Lâm Uyển tức đến mức suýt ngất.

 

Cuối cùng, vẫn là Vương Đông nhặt lại đôi giày cho cô ta.

 

  1.  

 

Phải thừa nhận rằng kỹ thuật chơi cầu lông của tôi không tệ, liên tục ghi được khá nhiều điểm. 

 

Đập cầu, tấn công, những kỹ thuật này đều làm tốt.

 

Nhưng Lâm Uyển ở phía sau cứ liên tục gây cản trở, luôn muốn lên trước để thể hiện.

 

Không ít lần suýt nữa thì va vào tôi.

 

Nếu Lâm Uyển muốn thể hiện, tôi sẵn sàng nhường cơ hội cho cô ta luôn. 

 

Nhưng vấn đề là cô ta chẳng làm nên trò trống gì, chỉ khiến đội chúng tôi mất thêm mấy điểm cho đối phương.

 

Thế mà còn nói lỗi là do tôi tranh cơ hội của cô ta, không để cô ta ghi điểm.

 

Điềm Điềm không nhịn được, phản bác: “Chị Vi Vi chơi ngầu thế còn gì, mấy điểm đều là chị ấy giành được. Còn cô, cứ như một con hề nhảy nhót phía sau.”

 

Lâm Uyển tỏ vẻ ấm ức, nhìn sang Vương Đông.

 

Vương Đông cau mày, trừng mắt với Điềm Điềm.

 

Nhưng Điềm Điềm không chút sợ hãi, trừng mắt đáp trả lại ngay lập tức.

 

Hết hiệp đầu, cả đội nghỉ giải lao 10 phút. 

 

Lý Trình đặc biệt chạy ra quầy hàng gần đó mua món bánh phô mai nướng mà tôi yêu thích nhất.

 

Vừa định đưa tay ra nhận thì Lâm Uyển bất ngờ chộp lấy.

 

Cả tôi và Lý Trình đều ngớ người.

 

Cô ta không chút khách sáo, cầm nĩa ăn ngon lành, còn tỏ ra rất đắc ý: “Cảm ơn anh nhé, A Trình. Thật không ngờ anh còn nhớ em thích ăn gì, xem ra tình cảm của chúng ta vẫn tốt ghê nhỉ.”

 

Lý Trình không nói hai lời, lập tức móc điện thoại ra, đưa mã QR thu tiền qua WeChat và Alipay về phía cô ta.

 

“Trả tiền đi!”

 

Lâm Uyển ngơ ngác: “Trả tiền gì? Tiền gì cơ?”

 

Lý Trình chỉ vào phần bánh nướng: “Tôi nói cô đó, đúng là bị hoang tưởng nặng rồi. Đây là tôi mua cho bảo bối của tôi!”

 

“Hết 10 đồng, mau trả tiền.”

 

Lâm Uyển quay đầu, nhét phần bánh phô mai nướng vào tay tôi: “Tôi trả lại các người, thế đã được chưa?”

 

Tôi lùi lại mấy bước, tỏ vẻ chán ghét. 

 

Lý Trình cười lạnh một tiếng: “Cô làm vậy mà coi được à? Tưởng mình sạch sẽ lắm sao? Ăn một miếng rồi đưa người khác?”

 

“Cô dám đưa, nhưng chúng tôi không dám nhận.”

 

Thấy không chiếm được lợi, mặt Lâm Uyển đỏ bừng như quả cà chua, lúng túng rút điện thoại ra: “Được rồi, được rồi, tôi trả tiền các người là được chứ gì.”

 

Đợi đến khi nhận được tiền, Lý Trình mới hài lòng, kéo tôi ngồi xuống khu vực nghỉ ngơi.

 

  1.  

 

Hiệp hai bắt đầu. 

 

Tôi đang tập trung chơi cầu lông thì không biết từ lúc nào Lâm Uyển đã vòng ra sau lưng.

 

Từ góc nhìn của người khác, trông có vẻ như cô ta đang chạy tới để đỡ cầu. 

 

Nhưng từ góc nhìn của tôi, rõ ràng cô ta định va vào.

 

Không kịp né tránh, tôi đành tương kế tựu kế.

 

Hết Chương 4:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page