Chương 1:
03/01/2025
Chương 2:
03/01/2025
Chương 3:
03/01/2025
Chương 4:
03/01/2025
Chương 5:
03/01/2025
Chương 6:
03/01/2025
Chương 7:
03/01/2025
Chương 8:
03/01/2025
Chương 9:
03/01/2025
Chương 10:
03/01/2025
Chương 11:
03/01/2025
Chương 12:
03/01/2025
Chương 13:
03/01/2025
Chương 14:
03/01/2025
Chương 15:
03/01/2025
Chương 16:
03/01/2025
Anh Hồn Điện là thần miếu được xây dựng từ khi ta còn sống, dùng để thờ cúng linh vị của những anh hùng hy sinh vì Thương Lan.
Trước lúc lâm chung, ta đã giao linh ngọc cho Thương Hằng, dặn dò y đưa linh ngọc cùng linh vị của ta vào Anh Hồn Điện.
Nhưng không ngờ, đây lại là cách y “giữ gìn” linh ngọc của ta.
4.
Thương Hằng cố gắng trấn tĩnh, đối diện với ánh mắt của ta.
Y biết rõ, bất kỳ chút hoảng loạn nào cũng không thể thoát khỏi ánh nhìn sắc bén của ta.
“A Ngô, linh ngọc đã thất lạc rồi.”
“Nàng biết rõ trận chiến đó thảm khốc đến mức nào. Sau khi nàng rơi xuống vực sâu, ta lại trải qua một trận g.i.ế.t chóc dữ dội, linh ngọc lúc đó bị mất.”
“Ta đã sai người đào bới chiến trường đến ba thước, nhưng vẫn không tìm thấy. Ta xin lỗi, tất cả đều là lỗi của ta!”
Y lộ ra vẻ đau đớn tột cùng, như thể mang nặng nỗi ân hận sâu sắc.
Nhưng có thực sự thành tâm hay không, cả y và ta đều biết rõ.
Ta chăm chú nhìn y, ánh mắt không rời, im lặng hồi lâu.
Sau đó, ta bật cười, tiếng cười mang theo ý vị chế giễu: “Thật sao? Thất lạc rồi à?”
“Thương Hằng, ngươi biết rõ, linh ngọc đó là được ta dùng m.á.u tim để nuôi dưỡng, đúng không?”
“Ta xin lỗi…” Y chỉ lặp lại lời xin lỗi.
Đệ đệ của ta, Phượng Tiêu, tuổi trẻ nóng nảy, thấy Thương Hằng bị ta áp chế đến mức không thể ngẩng đầu, lập tức lên tiếng bênh vực: “Phượng Tê, tỷ đừng quá đáng, tỷ nghĩ rằng mình đang nói chuyện với ai vậy?”
“Thương Hằng đại ca giờ đã là bậc quân lâm thiên hạ, quân thần có khác biệt, tỷ chớ nên quá mức ngạo mạn mà quên mất thân phận!”
“Tội khi quân, tỷ không gánh nổi! Phượng gia chúng ta cũng sẽ không vì tỷ mà gánh chịu cùng!”
Ta liếc nhìn Phượng Tiêu và nữ vũ cơ mà hắn ta đang hết sức che chở.
Ả vội rụt đầu lại, nấp sau lưng Phượng Tiêu.
Hắn ta liền dang rộng hai tay, chắn trước mặt, như thể ta sẽ ra tay đánh c.h.ế.t ả ngay tại chỗ.
Khóe môi ta không kìm được mà khẽ nhếch lên, cười nhạt: “Đã làm mất thì thôi vậy.”
“Nhưng ta mong rằng, đó thật sự là thất lạc. Thần không thể lừa quân, cũng tin rằng quân vương sẽ không lừa dối thần, phải không, bệ hạ?”
Ánh mắt ta trở lại trên gương mặt Thương Hằng, và rất hài lòng khi thấy trong mắt y thoáng qua sự giằng xé.
Nhưng cuối cùng, y không thay đổi lời nói, chỉ tìm cách chuyển chủ đề, đề nghị tổ chức tiệc tiếp đón ta.
Nguyên soái hồi kinh, triều đình xôn xao.
Thương Hằng thiết yến, vì ta tiếp gió rửa bụi, đồng thời chiêu cáo thiên hạ rằng chiến thần đã trở về.
Văn võ bá quan đều được mời đến chúc mừng.
Bề ngoài, ai nấy đều hoan hỉ, mỗi câu nói ra đều là: “Nguyên soái trở về, là phúc lớn của quốc gia.”
Nhưng trong lòng ta, chỉ cảm thấy bọn họ thật giả dối.
Chẳng ai thật lòng hoan nghênh ta trở về.
Dù sao ta là công thần lớn nhất của đế quốc, một khi ta xuất hiện, bọn họ đều phải nhường bước sang một bên.
Ngay cả Thương Hằng, e rằng trong lòng cũng rất kiêng dè ta.
Nếu ta không c.h.ế.t, ngôi vị hoàng đế này hiện thuộc về ai, thật sự khó mà nói chắc được.
Không biết là cố ý hay vô tình, nữ vũ cơ kia cũng được mời tham dự, với danh nghĩa nghĩa nữ của Phượng gia và thân phận hoàng hậu tương lai.
Nhưng vị trí lại bị sắp xếp ở góc khuất nhất, nơi không ai chú ý.
Ả tỏ ra vừa không cam lòng, vừa ấm ức, thỉnh thoảng lại liếc nhìn ta với ánh mắt đầy căm hận, rồi lập tức đổi thành vẻ đáng thương.
Những ánh mắt không lời đó dường như đang tố khổ với Thương Hằng và huynh đệ Phượng gia, cầu xin sự cảm thông và bảo vệ từ họ.
Nhưng trong tình huống như thế này, ngay cả Phượng Tiêu, kẻ ngốc nghếch nhất, cũng không dám ra mặt thay.
Vì vậy, cả ba người bọn họ đều lựa chọn phớt lờ ả.
Thương Hằng nâng chén, hướng về bá quan văn võ, cất giọng: “Hãy cùng nâng chén, chúc mừng Phượng soái hồi triều!”
You cannot copy content of this page
Bình luận