Cái Kết Của Trai Đểu

Chương 4:

Chương trước

Chương sau

Nghe vậy, khóe môi tôi cong lên.

 

May mà tôi và Trần Hiểu Nguyệt đã sớm trao đổi số điện thoại với bà chủ và đưa bà ta một ít tiền.

 

Nghe được tin này, mặt mày của đám người bên ngoài lập tức trở nên khó coi.

 

Họ vốn đến để xem trò cười, hóng chuyện, nhưng giờ lại chẳng được gì, đành bẽ bàng tự ai về nhà nấy.

 

Sau đó, bà chủ nhà gửi cho tôi một tin nhắn:

 

“Diễn xuất của tôi không tệ, đúng không?”

 

Tôi chỉ trả lời bằng một biểu tượng cảm xúc, không nói thêm gì.

 

Vài phút sau.

 

Tôi nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ, vậy mà Trần Hiểu Nguyệt vẫn chưa về. Chẳng lẽ…

 

Đang lúc tôi mải suy nghĩ linh tinh, ngoài cửa vang lên một giọng nói:

 

“Ra đây, mở cửa cho công chúa nào!”

 

Tôi nhanh chóng vặn tay nắm cửa, kéo cô ấy vào trong.

 

Sau đó, tôi giơ ngón tay lên làm động tác ra hiệu im lặng.

 

“Đám thím bác của tớ vừa mới đi được hai phút.”

 

Nghe vậy, cô bạn thân gật đầu, lẩm bẩm:

 

“Tớ biết ngay mà, tối thế này mà cậu chẳng bật đèn.”

 

Tôi nhíu mày nhìn cô ấy:

 

“Cậu uống rượu rồi à?”

 

Cô ấy không trả lời, lảo đảo bước về phía sofa.

 

Tôi đi theo sát, hỏi:

 

“Sao rồi?”

 

Dưới ánh trăng, tôi thấy cô ấy nở một nụ cười đắc ý, giơ tay lên cao, đáp:

 

“Cái tên khốn đó định lợi dụng tớ, nhưng không thành công.”

 

Nói xong, cô ấy còn cười khanh khách hai tiếng.

 

Tôi ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy tay cô ấy, lo lắng nói:

 

“Hiểu Nguyệt, quá nguy hiểm, hay thôi bỏ qua chuyện này đi?”

 

Cô ấy lập tức thay đổi sắc mặt, kiên quyết nói:

 

“Không được! Anh ta đã bắt nạt cậu thành ra thế này, sao có thể dễ dàng tha cho anh ta chứ!!”

 

Trong giây lát, tôi chẳng biết phải nói gì, có lẽ đây chính là lý do tôi thích làm bạn thân với cô ấy.

 

Cô ấy luôn như một người chị lớn, đồng hành cùng tôi mọi lúc, mọi nơi.

 

Có lẽ vì uống nhiều rượu, tôi thấy cô ấy chạy vào nhà vệ sinh và nôn thốc nôn tháo.

 

Lại một lần nữa, cô gái đa sầu đa cảm như tôi lại rơi nước mắt.

 

Cảm giác được cô ấy ở bên, che chở như thế này thật sự rất tốt.

 

Một lúc sau, giọng cô ấy vọng ra từ trong nhà vệ sinh:

 

“Mẫn Mẫn, ngày mai cậu sẽ nhận được một bất ngờ lớn đấy.”

 

Tôi không để tâm đến lời cô ấy nói, lúc này tôi đang ở trong bếp, nấu một bát canh giải rượu cho cô ấy.

 

 

Sáng hôm sau.

 

Trên TV phát sóng một bản tin.

 

Tại một khách sạn năm sao ở một quận nọ, một người đàn ông toàn thân trần trụi nằm ngủ mê man ngay giữa sảnh chính.

 

Sự việc này đã gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh tiếng của khách sạn…

 

“Ha ha ha, anh ta chắc chắn phải xin lỗi và bồi thường cho khách sạn rồi!”

 

Tôi ngơ ngác nhìn màn hình TV, trong khi tiếng cười của Trần Hiểu Nguyệt vang lên bên tai tôi.

 

Cô ấy nói:

 

“Cái đồ nhãi nhép, dám chơi với tớ, xem tớ không chơi cho anh ta ch*ết đi sống lại!”

 

Cô ấy lại thao thao bất tuyệt một hồi, còn tôi thì vẫn im lặng không nói gì.

 

Một lúc sau, cô ấy đưa tay chạm vào bụng tôi, nơi đang hơi nhô lên, rồi nói:

 

“Mẫn Mẫn, hay hôm nay tớ đi cùng cậu đến bệnh viện, bỏ nó đi nhé?”

 

Tôi vừa định mở miệng nói gì đó, thì điện thoại của cô ấy rung lên.

 

Là Trương Lôi gọi.

 

Hiểu Nguyệt bắt máy, đầu dây bên kia ngay lập tức vang lên tiếng trách móc của anh ta.

 

Thậm chí anh ta còn chỉ trích cô ấy, hỏi tại sao khi anh ta tỉnh dậy lại không thấy cô ấy ở bên cạnh.

 

Hiểu Nguyệt cố nhịn cười, đầu tiên cô ấy viện một lý do qua loa để giải thích.

 

Thấy đầu dây bên kia im lặng, cô ấy lập tức chuyển sang giọng điệu yếu đuối, không ngừng làm nũng.

 

Quả nhiên, phụ nữ biết làm nũng luôn có lợi thế.

 

Trương Lôi nhanh chóng bị cuốn vào những lời ngọt ngào của Hiểu Nguyệt, cuối cùng cũng tha thứ cho cô ấy.

 

Còn tôi, chẳng có cảm giác gì đặc biệt, chỉ thấy trong miệng chua chua, mặn mặn, và hơi ướt.

 

À, hóa ra đó là nước mắt…

 

Tôi thậm chí không biết mình đã khóc từ khi nào. Người ta nói không sai, nước mắt khi đau lòng luôn mặn.

 

Đau lòng? Tại sao tôi lại đau lòng?

 

Không, không phải đau lòng, mà là tự chế giễu bản thân.

 

Nghe anh ta thì thầm những lời mật ngọt với bạn thân của tôi, tôi chợt nhận ra, anh ta chưa bao giờ đối xử với tôi như vậy.

 

Suốt những năm qua, luôn là tôi chủ động, còn anh ta thì luôn viện cớ bận công việc, nói rằng những điều này chỉ là chuyện nhỏ nhặt.

 

Bảy năm trôi qua, giọng nói của anh ta đã khắc sâu trong tâm trí tôi…

 

Khi Hiểu Nguyệt cúp máy, cô ấy phát hiện tôi đã khóc đến nỗi nước mắt giàn giụa khắp mặt, liền hoảng hốt lấy mấy tờ giấy đưa cho tôi, ân cần hỏi:

 

“Sao vậy? Sao vậy?”

 

Tôi mỉm cười với cô ấy, nói:

 

“Không sao, chỉ là đột nhiên muốn khóc thôi.”

 

Nghe vậy, cô ấy thở dài một hơi nặng nề, sau đó ôm chầm lấy tôi.

 

Chẳng biết hai chúng tôi ôm nhau trong bao lâu.

 

“Cô bé ngốc, chị biết mà, chị hiểu mà.”

 

Không biết tại sao, nghe cô ấy nói thế, tôi lại càng khóc dữ hơn…

 

Hết Chương 4:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page