Hoa Phi cầm ngọc bội trong tay, tỉ mỉ quan sát, sau đó nhấn nhẹ lên hoa văn ở giữa.
Ngay giây tiếp theo, đầu nhọn của ngọc bội bật ra một lưỡi dao nhỏ.
“Hừ!” Hoa Phi nhếch môi cười lạnh: “Bổn cung đã nói, vào cung của ta tất phải khám xét kỹ lưỡng. Làm sao mang đ.a.o được vào, thì ra là giấu ở đây.”
“Hôm đó ngươi giả vờ mang điểm tâm cho ta, thực chất là muốn phá hỏng chiếc kiệu này đúng không?”
“Nương nương tha mạng, nô tỳ đáng c.h.ế.t! Tất cả đều do một mình nô tỳ làm, không liên quan đến bất kỳ ai khác.”
Tiểu Thúy nước mắt giàn giụa, ướt đẫm cả vạt áo, ánh mắt hoang mang nhìn về phía ta, tựa như không thể hiểu nổi vì sao chuyện này lại bại lộ.
Ngay sau đó, một tiếng “chát” vang lên, Hoàng hậu bất ngờ giáng một cái tát thật mạnh lên mặt Tiểu Thúy.
“Đồ tiện tỳ, ngươi dám ám h.ạ.i Hoa Phi nương nương, đúng là chán sống rồi! Người đâu, mang về cung của ta, tra xét cẩn thận!”
Hoa Phi nhìn Hoàng hậu, đôi mắt khẽ nheo lại đầy nguy hiểm, giọng nói chậm rãi, không nhanh không chậm vang lên: “Hoàng hậu nương nương, chuyện hôm nay ta có thể không tính toán, để người mang nàng ta về. Nhưng lần sau phải chú ý, không phải lúc nào ta cũng rộng lượng như thế này đâu.”
“Được, lần này là do tỷ tỷ sơ suất. Cũng may nhờ cung nữ bên cạnh muội muội tài nghệ xuất chúng, hơn hẳn Lục Phiến Môn. Nếu không có nàng ấy nhắc nhở, ta còn chẳng hay biết Tiểu Thúy lại làm ra chuyện hồ đồ như vậy!”
Hoàng hậu tiến lên phía trước, giọng nói dịu dàng, bàn tay cũng ân cần nắm lấy tay Hoa Phi.
Ta đứng một bên nhìn mà trong lòng cảm thấy vô cùng an ủi.
Hoa Phi thật rộng lượng, không trách cứ cung nữ của Hoàng hậu.
Mà Hoàng hậu cũng vậy, chỉ là không cảnh giác đủ, đến nỗi không hay biết cung nữ bên mình lại làm ra chuyện như thế.
Nhưng may thay, cuối cùng cả hai đã bắt tay làm hòa rồi.
Hôm nay lại là một ngày sóng yên biển lặng.
4.
Cuối cùng, ta cùng Hoa Phi trở về cung.
Nàng ấy ban thưởng cho ta rất nhiều thứ, nói rằng có ta ở bên đúng là một niềm may mắn lớn lao.
Ngày tháng cứ thế trôi qua trong yên bình.
Thế nhưng, vào lúc Hoa Phi sắp lâm bồn, trong cung đột nhiên xảy ra biến cố.
Hoàng thượng nghiêm khắc chấn chỉnh triều cương, phát hiện ra phụ thân của Hoàng hậu bí mật tích trữ binh lính.
Long nhan đại nộ, Thái tử Hoằng Xương bị phế bỏ, Tam Hoàng tử Hoằng Thụy được lập làm Thái tử.
Nghe tin này, Hoa Phi liền ngã ngồi xuống đất, bụng lớn sắp đến ngày sinh nhưng nàng vẫn cố nắm chặt lấy tay ta, giọng nói đầy khẩn thiết: “A Chân, ta biết ngươi trí tuệ hơn người. Ta cầu xin ngươi, cứu lấy phụ thân ta.”
“Phụ thân ta vốn là người của Thái tử, để phò trợ Thái tử đã sớm kết thù sâu sắc với Tam Hoàng tử. Nay hắn lên làm Thái tử, chắc chắn sẽ bịa đặt tội danh, vu oan hãm hại nhà họ Triệu của ta!”
“Trước kia ta nhẫn nhịn để Hoàng hậu hãm hại cũng chỉ là vì muốn phụ thân ta không phải chịu khổ mà thôi.”
Nói xong, Hoa Phi liền đau bụng dữ dội, các bà đỡ và ngự y vội vã chạy tới đưa nàng ấy vào phòng sinh.
Ta im lặng.
Không phải ta không muốn cứu, mà là cứu kiểu gì đây?
Ví như ta chỉ biết lái xe, giờ ngươi lại bảo ta tự chế tạo ra xe, chẳng phải làm khó người quá sao?
Lần sinh nở này của Hoa Phi vô cùng khó khăn, ta đứng ngoài cửa lo lắng đến sốt ruột, nhưng may mắn thay, nàng ấy vượt cạn thành công, mẹ tròn con vuông.
“Nữ nhi, con không sao chứ!”
Phụ thân của Hoa Phi vội vàng bước tới bên giường, ánh mắt đầy căng thẳng, như thể cả trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.
Hoa Phi nhìn phụ mẫu, trong mắt thoáng hiện vẻ ngỡ ngàng, sau cùng lại chuyển thành kinh ngạc: “Phụ thân, mẫu thân, hai người không sao ư? Hoàng thượng không làm khó các người sao?”
Triệu lão gia nắm lấy tay Hoa Phi, nước mắt già nua giàn giụa: “Nhờ có con sớm biết tin, bảo Ngọc Chân đến nói chúng ta thu quần áo.”
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Mê truyện số một
Vãi haha 😂😂😂
4 tháng