Chương 2:
26/12/2024
Chương 1:
26/12/2024
Chương 3:
26/12/2024
Chương 4:
26/12/2024
Chương 5:
26/12/2024
Chương 6:
26/12/2024
Chương 7:
28/12/2024
Chương 8:
28/12/2024
Chương 9:
28/12/2024
Chương 10:
28/12/2024
Chương 11:
28/12/2024
Chương 12:
28/12/2024
Chương 13:
31/12/2024
Chương 15:
31/12/2024
Chương 14:
31/12/2024
Chương 16:
31/12/2024
Chương 17:
31/12/2024
Chương 18:
31/12/2024
Chương 19:
02/01/2025
Chương 20:
02/01/2025
Chương 21:
02/01/2025
Chương 24:
02/01/2025
Chương 22:
02/01/2025
Chương 23:
02/01/2025
Chương 25:
02/01/2025
Chương 26:
02/01/2025
Chương 27:
02/01/2025
Chương 28:
04/01/2025
Chương 29:
04/01/2025
Chương 30:
04/01/2025
Chương 31:
04/01/2025
Chương 32:
04/01/2025
Chương 33:
04/01/2025
Chương 35:
07/01/2025
Chương 36:
07/01/2025
Chương 34:
07/01/2025
Chương 37:
07/01/2025
Chương 38:
07/01/2025
Chương 39:
07/01/2025
Chương 40:
09/01/2025
Chương 41:
09/01/2025
Chương 42:
09/01/2025
Chương 43:
09/01/2025
Chương 44:
09/01/2025
Chương 45:
09/01/2025
Chương 46:
09/01/2025
Người này, Tiêu Tư Thăng, là lục tử của đương kim Hoàng đế Tiêu Mãng.
Vì thông minh hơn người, tính cách lanh lợi, lại giỏi bày mưu tính kế, rất được Hoàng đế sủng ái.
Nếu không phải vì phép lập đích lập trưởng, ngôi Thái tử chắc chắn thuộc về Tiêu Tư Thăng.
Nhắc đến thân phận, y chỉ cười khổ một tiếng.
“Có đôi khi, thân phận tốt chưa chắc đã có mạng tốt mà hưởng.”
Ta kéo y lên khỏi dòng nước, đặt nằm trên bãi cỏ ven sông.
Chân bị trúng tên, bụng có một lỗ m/á/u do kiếm đ/â/m xuyên qua, vết thương được quấn ch.ặ.t bằng một mảnh vải dài.
Khắp người còn nhiều vết thương ngoài da, tình trạng thật thê thảm.
Nghĩ mà xem, hẳn là đã trải qua một trận ch/é/m g/i/ế/t kinh hoàng, mà còn có thể sống sót, đúng là trời còn thương.
Nhưng nghĩ lại, ngay cả ta còn có thể chịu đựng được năm năm tại Hạ gia, có lẽ mạng y và ta đều dai như nhau.
Ta lấy từ túi hành lý mang theo một bộ y phục sạch, giúp y thay đồ, lại tìm thảo dược bên bờ sông, cẩn thận xử lý lại các vết thương.
Lúc đầu, khi bị nhìn thấy thân thể, y thoáng đỏ mặt, lộ vẻ bối rối.
Nhưng thấy ta nét mặt bình thản, chẳng chút bận tâm, y mới dần dịu đi sự ngượng ngùng.
Là một nam nhân, vậy mà còn ngượng ngùng hơn cả ta, thật buồn cười.
Hóa ra, nam nhân lớn lên trong hoàng cung cũng chẳng khác gì nữ lang thế gia, đều là những kẻ phiền phức.
Khi ăn lương khô, Tiêu Tư Thăng cảm thấy khô miệng, muốn dùng nước.
Ta đưa cho túi nước đã lấy từ suối, vậy mà y lại do dự, mở miệng yêu cầu ta sáng sớm đi hứng sương mai cho mình uống.
Giữa cảnh gió thổi, sương rơi, có đồ ăn thức uống đã là may mắn lắm rồi, còn dám kén cá chọn canh?
Ta chẳng buồn chiều theo cái thói quen hưởng thụ xa hoa ấy, trực tiếp dúi túi nước vào ng/ự/c y, không may đụng phải vết thương, khiến y đau đến nỗi hít một hơi lạnh.
“Ngươi!”
“Ngươi cái gì mà ngươi! Chỉ có nước này thôi, không uống thì thôi, ta cứu ngươi chứ không phải làm nô tỳ của ngươi!”
Mặc kệ y là vương gia gì đi nữa, giờ rơi vào tay ta, cũng chỉ có thể làm theo quy tắc của ta mà thôi.
Thấy ánh mắt ta lạnh lẽo, thái độ cứng rắn, rõ ràng sẵn sàng trở mặt, Tiêu Tư Thăng đành nhượng bộ một bước.
“Được lắm, ngươi lợi hại thật!”
Y nghiến răng nghiến lợi, mở túi nước uống một hơi dài, rồi bất chợt thốt lên: “Ơ? Nước này còn hơi ngọt nữa!”
Ta cố nhịn không trợn trắng mắt, chẳng buồn đáp lời, tiếp tục kéo chiếc xe thồ lăn bánh trên con đường dài.
Chặng đường đến Lạc Dương xa ngàn dặm, Tiêu Tư Thăng lại chẳng thể tự đi lại, ta phải kéo y trên chiếc xe thồ, đi suốt hơn một tháng mà vẫn chưa ra khỏi Ung Châu.
6.
Dọc đường, lưu dân càng ngày càng nhiều, kẻ nào cũng rách rưới, gầy gò vàng vọt, vì miếng ăn mà đánh nhau sống c/h/ế/t không phải chuyện hiếm.
Để tránh bị cướp, ta và Tiêu Tư Thăng thường chỉ đi đường vào ban đêm, ban ngày lại tìm nơi ẩn nấp để nghỉ ngơi.
Ngay khi thấy bóng dáng lưu dân, ta đã vội bỏ ra số tiền lớn để mua lương thực và thực phẩm khô.
Nhưng càng đi, càng thấy tình hình tồi tệ hơn.
Các quận huyện trên đường đến đây thiếu lương thực nghiêm trọng, đến mức giá gạo đã lên tới một vạn tiền mỗi đấu.
Càng gần Ung Châu, tình hình càng khốn cùng.
Ba năm đại hạn, thêm vào chiến loạn, khiến cả vùng rơi vào cảnh đói khát trầm trọng.
Không có lương thực, thì dù có nhiều vàng bạc cũng vô ích.
Dọc đường, vỏ cây, củ rừng đã bị người ta ăn sạch.
Đoán chừng giờ đây, trong thành đang đến mức g/i/ế/t người sống để lấy thịt ăn.
Lưu dân ở Ung Châu tứ tán, vùng lân cận như Tần Châu cũng không hơn gì, nạn đói lan rộng.
Về phía nam là đất Thục, phía bắc là Lương Châu, cả hai nơi đều đóng ch.ặ.t cổng thành để tự bảo vệ mình, đuổi lưu dân ra ngoài, đến triều đình cũng chẳng buồn đoái hoài.
You cannot copy content of this page
Bình luận