Nhặt Được Một Chàng Tiên Cá Mít Ướt, Tôi Trở Nên Giàu Có Sau Một Đêm

Chương 4:

Chương trước

Chương sau

Mỗi ngón chân như muốn đào một căn biệt thự liền kề vì ngượng.

 

“Em tỉnh rồi à?” Giọng nói vui mừng của Ngao Ngọc vang lên.

 

Tôi quay đầu nhìn. 

 

Anh đang mặc một chiếc tạp dề hồng có hình cô dê xinh xắn, tay cầm một chiếc xẻng nấu ăn, khóe miệng khẽ hiện một lúm đồng tiền.

 

Ngũ quan sắc nét, đôi mắt sáng tựa bầu trời đầy sao, vai rộng eo thon. 

 

Trông chẳng khác nào một chàng trai trẻ trung mang vẻ đẹp ngoại lai đầy nắng và sự ấm áp của gia đình.

 

Trời ơi!

 

Tối qua mình đã làm những trò gì trước mặt một mỹ thiếu niên như thế này chứ!

 

4.

 

“À, ừ.” Tôi nặn ra một nụ cười qua loa, rồi lơ đễnh bật máy sấy tóc.

 

Ngao Ngọc nói “Đợi anh một lát”, rồi bước ra ngoài.

 

Tôi thở phào nhẹ nhõm, tắt máy sấy, mở điện thoại kiểm tra xem có tin nhắn nào không.

 

Ông bố cả đời chẳng bao giờ nhắn tin cho tôi, sáng nay lại bất ngờ “hạ thánh chỉ”, thông báo rằng tuần sau phải về nhà ăn cơm.

 

Tin nhắn thậm chí còn chẳng có lấy một dấu chấm câu, chắc chắn chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.

 

Tôi quyết định lờ đi.

 

Tối qua Ngôn Trình gửi tôi một địa chỉ, hẹn gặp vào lúc ba giờ chiều nay tại một quán cà phê gần trường S.

 

Bỏ qua luôn.

 

Điện thoại rung lên, Trần Tiểu Nghiễn bất ngờ nhắn hai tin liên tiếp.

 

[Thằng c.h.ó Thư Trường Niên sắp đính hôn với con k.h.ố.n Bạch Vi, cậu biết chưa!]

 

[Ngay cuối tuần này đấy!]

 

Tôi hơi sững người, chẳng lẽ bố không phải gọi tôi về nhà ăn cơm, mà là đi ăn tiệc cưới?

 

Buổi tiệc đính hôn của vị hôn phu cũ với cô em gái hờ, ông bố tuyệt vời của tôi còn đặc biệt nhấn mạnh rằng tôi nhất định phải tham dự.

 

Thật thú vị.

 

Ngao Ngọc cầm một chiếc khăn bước vào, thấy tôi cúi đầu nghịch điện thoại, liền tỏ ra không hài lòng: “Em lại không lau tóc mà sấy thẳng, rồi sấy qua loa vài cái là xong, như thế sẽ bị đau đầu đấy!”

 

Nói xong, anh kéo tôi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, nhẹ nhàng giúp lau tóc.

 

“Em có đói không?” Ngao Ngọc cúi xuống hỏi, ánh mắt sáng rực như một chú cún con: “Anh nấu cháo hải sản cho em rồi.”

 

Tôi ngơ ngác nhìn anh, chậm chạp gật đầu.

 

“Sáng nay cửa hàng bán được rất tốt, lãi hơn năm trăm đồng đấy! Bà cụ nhà bên cạnh tặng anh một con cá vược, tối nay chúng ta nướng cá ăn nhé!”

 

“…Được.”

 

Ngao Ngọc dường như nhận ra điều gì đó không ổn, lấy khăn trùm lên đầu tôi, sau đó bất ngờ tiến sát lại gần: “Bạch Dư, em không bình thường, em đang nghĩ gì thế? Không được nghĩ đến người đàn ông khác!”

 

Gương mặt Ngao Ngọc rất gần, làn da của anh – một mỹ nhân ngư từng sống dưới biển – lại mịn màng đến khó tin.

 

Hàng mày hơi nhíu, biểu cảm nghiêm túc, ánh mắt tràn đầy vẻ bất mãn rõ rệt.

 

Như bị một sức mạnh bí ẩn chi phối, tôi hơi ngẩng đầu, khẽ chạm môi anh.

 

Chỉ chạm nhẹ rồi rời ngay.

 

Không xong rồi, mình đang làm cái gì thế này!

 

Bạch Dư, mày thật sự mất trí rồi!

 

Tôi vội ngả người ra sau, nhưng lại bị anh nắm lấy tay giữ lại.

 

“Em… em vừa hôn anh?” Ngao Ngọc nhìn tôi với vẻ không dám tin, đưa tay chạm vào môi mình: “Em hôn anh thật, đúng không?”

 

“Không có, anh nhìn nhầm rồi đấy! Em vẫn ngồi yên đây mà.” Tôi vội phủ nhận, cố gắng sửa chữa sai lầm.

 

“Không, không đúng, em vừa hôn anh mà.” 

 

Ngao Ngọc bỗng cười ngốc nghếch: “Anh… anh vừa được em hôn! Em thích anh đúng không? Bạch Dư, em thích anh!”

 

“Em đói rồi! Em muốn ăn cơm!” 

 

Tôi lập tức đứng dậy, đẩy Ngao Ngọc ra, cố gắng dập tắt con nai nhỏ trong lòng đang chạy loạn.

 

Mình đ.i.ê.n rồi à?

 

Sao lại có thể làm ra chuyện như thế này?

 

Thật lòng mà nói, bảo là không thích Ngao Ngọc, chính tôi cũng không tin nổi.

 

Cái “thích” của anh rất thẳng thắn, mãnh liệt, rực rỡ, mang theo sự nhiệt huyết của tuổi trẻ, giống như ánh mặt trời, bất kể lúc nào cũng khiến người ta cảm thấy ấm áp.

 

Huống chi, tình cảm của anh còn mang theo sự cẩn trọng, bao dung và một sự chờ đợi dịu dàng không khiến người khác thấy khó chịu.

 

Hết Chương 4:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page