Phế Hậu

Chương 4:

Chương trước

Chương sau

Năm ngoái vẫn còn dư lại một ít tinh than, nhưng không biết có thể cầm cự qua mùa đông này hay không.

 

Cảnh Dương Điện giờ đây lạnh lẽo đến đáng sợ. 

 

Đa phần đám nô tài đều đã bỏ trốn, một số kẻ gan lớn thậm chí còn dám ăn cắp trang sức vàng bạc của nương nương. 

 

May là ta phát hiện kịp thời, liền thu hết những đồ quý giá còn sót lại trong cung, tranh thủ đêm khuya, lúc không người, đem chôn chúng ở một nơi hẻo lánh.

 

Giữa lúc tiền đồ mờ mịt, ta cũng phải tính toán cho tương lai. 

 

Có một tỷ muội thân thiết ở cung khác từng bảo ta rằng có thể làm chút đồ thêu thùa, nhờ người đem bán ra ngoài cung, như vậy cũng có thể kiếm chút bạc.

 

Ta thừa nhận rằng mình đã động lòng. 

 

Ngồi chờ núi lở không phải là cách. 

 

Những năm qua làm việc trong cung, ta đã học được không ít thứ, mà việc thêu thùa của ta cũng không tệ. 

 

Đến khi có tiền, ta còn có thể mua thêm đồ ngon cho nương nương và tiểu điện hạ.

 

Hôm đó, ta hân hoan nhận được tiền công từ việc bán đồ thêu. 

 

Chỉ vài đồng bạc vụn mà ta phải thức mấy đêm liền mới kiếm được. 

 

Cái tên thái giám trung gian ăn chặn quá tàn nhẫn, khiến ta không nhịn được mà rủa thầm: 

 

“Đáng đời ngươi tuyệt tự tuyệt tôn.”

 

Ngay lúc ta đang định sửa soạn chút bạc để nhờ tiểu công công ở Nội vụ phủ mang đến chút đồ ăn ngon hơn vào lần tới, thì cung nữ thân cận của Nhu Phi nương nương lại vừa chạy vừa ngã, hoảng hốt đến trước mặt ta:

 

“Mau! Mau lên! Nương nương có lời muốn nói với ngươi, nương nương không ổn rồi!”

 

Tiếng sét đánh ngang tai khiến ta ngây người, chân tay nhất thời luống cuống.

 

Quá nhanh rồi.

 

Thật sự quá nhanh.

 

Mới hai ngày trước, thân thể của Nhu Phi nương nương dường như còn khởi sắc, khẩu vị cũng tốt hơn trước, sao lại đột nhiên không ổn rồi?

 

Ta sợ hãi đến mức vội vã cùng cung nữ kia chạy về điện. 

 

Khi vào trong, ta thấy Nhu Phi nương nương yếu ớt nằm trên giường, hơi thở mong manh như chỉ mảnh treo chuông. 

 

Tiểu điện hạ đứng lặng một bên, nước mắt rơi xuống từng giọt, nhưng lại chẳng hề phát ra tiếng khóc.

 

“Thiên Hòa…” 

 

Nhu Phi nương nương yếu ớt gọi ta.

 

Ta như bừng tỉnh, vội vàng quỳ sụp xuống trước mặt bà, giọng run rẩy, hốt hoảng đáp:

 

“Nô tỳ… nô tỳ ở đây! Nô tỳ ở đây!”

 

Nhu Phi nương nương nắm chặt tay ta, yếu ớt nở một nụ cười:

 

“Ta giao phó Thừa Cẩn cho ngươi. Bản cung biết ngươi thật lòng yêu thương và chăm sóc cho nó. Ngươi là một cô nương thông minh, bản cung yên tâm nhất khi giao Thừa Cẩn cho ngươi.”

 

Gương mặt Nhu Phi nương nương tiều tụy, chẳng còn chút sinh khí nào, nhưng lực nắm lấy ta lại vô cùng mạnh mẽ. 

 

Ta biết đây chính là hồi quang phản chiếu.

 

Trong khoảnh khắc ấy, ta đột nhiên nhớ lại năm đầu tiên mình vào cung. 

 

Khi đó vì vụng về, ta vô tình đắc tội với một vị quý nhân. 

 

Hai tên thái giám lập tức bắt ta đi, nói sẽ đánh ch*ết ta bằng loạn côn.

 

Ta khi đó run rẩy như cầy sấy, lần đầu tiên ta hiểu sâu sắc rằng, con người khi rơi vào nỗi sợ hãi cùng cực sẽ không thể thốt nên lời.

 

Lúc ta tuyệt vọng nghĩ rằng mình sẽ không còn đường sống, thì một giọng nói dịu dàng vang lên:

 

“Đứa trẻ này tuổi còn nhỏ, chắc mới vào cung chưa có kinh nghiệm. Chiếc ngọc như ý này, bản cung xin đền thay nó. Mong muội muội nể mặt bản cung, bớt giận, đừng chấp nhặt với một đứa trẻ như vậy.”

 

Sắc mặt vị quý nhân kia biến đổi không ngừng, cuối cùng mới cười gượng, đáp lời:

 

“Tỷ tỷ đã mở lời, muội muội cũng đành nể mặt vậy.”

 

Chờ hai vị quý nhân rời đi, hai tên thái giám kia mới buông tha ta. 

 

Khi đó, ta như một vũng bùn mềm nhũn ngã quỵ trên mặt đất, mồ hôi lạnh túa ướt đẫm lưng áo.

 

Về sau, ta tìm hiểu mãi mới biết, người đã cứu mạng ta khi ấy chính là Nhu Phi nương nương, người nổi danh trong hậu cung bởi sự nhân từ và bao dung.

 

Ta một lòng muốn báo đáp ân tình này, không chỉ chăm chỉ học hỏi để nâng cao khả năng của bản thân, mà còn luôn cố gắng không để ai có thể chen ngang vào vị trí của mình.

 

Dù gì đi nữa, Nhu Phi nương nương cũng là người được Hoàng thượng yêu thương nhất, lại nhân từ và ôn hòa. 

 

Được làm việc trong cung của bà là điều mà bao kẻ mơ ước. 

 

Ngay cả việc đổ “dạ hương” cũng có người tranh giành.

 

Không bỏ đứa trẻ thì không bắt được sói, vậy nên ta cắn răng, lấy ra gần hết số bạc tích cóp bấy lâu để lo lót quan hệ, cuối cùng cũng như nguyện được vào Cảnh Dương Điện, làm một cung nữ quét dọn.

 

Nhiều năm qua, ta vẫn luôn muốn báo đáp ân tình của nương nương, nhưng bà là người nhân hậu, ta lại chẳng tìm được cơ hội nào. 

 

Trái lại, ta còn nhận được không ít ân huệ từ bà.

 

Giờ đây, khi bà sắp rời xa cõi đời này, chỉ có một nguyện cầu như vậy, ta sao có thể nhẫn tâm từ chối?

 

Ta rút tay phải ra, nắm chặt đôi bàn tay gầy guộc của nàng, trịnh trọng thề:

 

Hết Chương 4:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page