Vĩnh Viễn Không Tha Thứ

Chương 4:

Chương trước

Chương sau

Bên kia, Ôn Niệm Niệm lại bắt đầu quỳ xuống, “bịch, bịch” đập đầu trên nền đất.

 

“Chị Tô, chị đừng trách anh ấy, là tôi hại Mặc Hiên vào viện, đáng lẽ người nên ch*ết là tôi!”

 

“Chị trách tôi đi, tôi không muốn sống nữa!”

 

Nói xong, cô ta yếu ớt đứng dậy, đẩy cửa sổ ở cuối hành lang ra, làm bộ muốn nhảy xuống.

 

Sắc mặt Bùi Tư Niên thay đổi, lập tức lao đến giữ cô ta lại.

 

Một người yếu đuối không chịu nổi gió, một người sâu sắc ôn nhu bao dung.

 

Hai người họ ôm chặt lấy nhau, cảnh tượng còn đẹp hơn cả trong phim truyền hình.

 

Còn tôi, chỉ có thể ngồi yên nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật đang khép chặt, lặng lẽ cầu nguyện.

 

Năm đó, để có thể mang thai Bùi Mặc Hiên, tôi đã uống hàng ngàn thang thuốc Đông y, toàn bộ những huyệt đạo trên người đều bị kim châm đến bầm tím.

 

Sau bao nỗ lực, cuối cùng cũng có thai, nhưng bác sĩ lại nói sức khỏe tôi quá yếu, nếu sinh con sẽ có thể mất cả hai mạng.

 

Vì đứa trẻ, tôi liều mạng bước qua cửa tử, thân thể tan nát, để lại một vết thương không bao giờ lành.

 

Thế nhưng, đứa con mà tôi đánh đổi cả tính mạng mới có được, giờ đây đang nằm trong phòng phẫu thuật, sống ch*ết chưa rõ.

 

Còn Bùi Tư Niên, người làm cha, lại đang an ủi một người mỗi tháng đòi tự sát ba trăm lần nhưng trên người chưa từng có lấy một vết thương nhỏ như Ôn Niệm Niệm.

 

Thật nực cười.

 

6

 

Cuối cùng cửa phòng phẫu thuật cũng mở ra từ bên trong.

 

Bùi Mặc Hiên bé nhỏ nằm trên giường, toàn thân được phủ bởi một tấm chăn trắng dài. 

 

Khuôn mặt thằng bé tái nhợt đến đáng sợ.

 

Chỉ nhìn thoáng qua, nước mắt tôi đã không kìm nổi mà rơi xuống.

 

Ôn Niệm Niệm cũng sấn lại gần. 

 

Cô ta nâng mặt Bùi Mặc Hiên lên, dịu dàng nói lời xin lỗi:

 

“Xin lỗi, Bùi Mặc Hiên.”

 

“Là mẹ không đúng, khiến con bị thương.”

 

Bùi Mặc Hiên vội vàng lắc đầu, trong mắt không hề có chút oán hận nào.

 

Nhưng tôi lại nhìn thấy rõ ràng vài sợi lông chó còn dính giữa các ngón tay của Ôn Niệm Niệm.

 

“Cút! Đừng chạm vào nó!”

 

Tôi vừa sợ vừa giận, đẩy mạnh Ôn Niệm Niệm ra xa.

 

Nhưng Bùi Mặc Hiên thấy vậy lại bật dậy khỏi giường, nhào đến cắn mạnh vào tai tôi.

 

Tiếng gầm gừ đầy giận dữ phát ra từ cổ họng thằng bé, như một con sói con đang điên cuồng xé nát phần tai mỏng manh của tôi bằng hàm răng sắc nhọn.

 

Cơn đau khiến tôi hít sâu một hơi lạnh, nhưng cơ thể lại cứng đờ như hóa đá, không thể nhúc nhích.

 

Bùi Tư Niên vì Ôn Niệm Niệm mà gây khó dễ với tôi, điều đó khiến tôi đau lòng, nhưng không phải là điều đau khổ nhất.

 

Nhưng giờ đây, chính đứa con mà tôi dứt ruột sinh ra, cũng biến thành con d*ao găm nh*ọn hoắt đ*âm vào tim tôi.

 

Tôi chớp mắt, nước mắt rơi xuống từng giọt.

 

Các y bác sĩ xung quanh thấy vậy, vội vàng tách Bùi Mặc Hiên ra khỏi tôi.

 

“Đứa trẻ này, con làm sao vậy? Đây là mẹ của con đó!”

 

Họ đã tận mắt chứng kiến tôi đưa Bùi Mặc Hiên đến bệnh viện trong tình trạng hoảng loạn và lo lắng đến nhường nào.

 

Nhưng khi bị tách ra, Bùi Mặc Hiên vẫn hung hãn trừng mắt nhìn tôi, giọng nói mơ hồ nhưng chứa đầy thù hận:

 

“Đồ tiện nhân! Bà lấy tư cách gì đẩy mẹ tôi? Tôi muốn gi*ết bà!”

 

Giọng trẻ con non nớt, nhưng lại ngập tràn căm ghét.

 

Bùi Tư Niên đẩy Bùi Mặc Hiên vào phòng bệnh, nhưng tôi vẫn nghe thấy thằng bé lớn tiếng gào khóc:

 

“Cha ơi, cha ly hôn với Tô Mộc Uyển đi!”

 

“Con ghét bà ta!”

 

“Cha cưới dì Ôn đi, để dì Ôn làm mẹ con, con xin cha đấy!”

 

Máu từ tai tôi nhỏ từng giọt xuống đất, “tí tách… tí tách.”

 

Bùi Tư Niên đã nói gì đó, nhưng tôi không nghe rõ.

 

Chỉ có một suy nghĩ hiện lên rõ ràng trong lòng tôi.

 

Tôi không cần Bùi Mặc Hiên nữa.

 

Thằng bé và Bùi Tư Niên giống nhau, đều không xứng với tình yêu và tấm lòng chân thành của tôi.

 

Cha con họ, tôi không cần ai nữa cả.

 

7

 

Như thể có ma đuổi phía sau, tôi vội vã quay về nhà. 

 

Tôi mở chiếc túi lớn, nhét tất cả giấy tờ và mấy lọ thuốc của mình vào, chuẩn bị rời đi.

 

Sáu năm kết hôn, từng chi tiết trong căn nhà này đều do chính tay tôi tỉ mỉ tạo dựng.

 

Nhưng bây giờ, tất cả những gì liên quan đến cha con nhà họ Bùi, tôi đều không cần nữa.

 

Dọn dẹp xong đồ đạc, tôi vừa định bước ra ngoài thì Bùi Tư Niên đã đứng ở cửa, khuôn mặt u ám, đưa tay chặn lại.

 

Thấy tôi xách theo một túi lớn, anh ta tưởng tôi định đến bệnh viện để chăm sóc Bùi Mặc Hiên.

 

“Bùi Mặc Hiên không cần cô chăm sóc.”

 

“Nó ghét cô vì đã lấy mất con chó của nó, không muốn gặp lại cô nữa.”

 

“Cô cứ ngoan ngoãn ở nhà đi, đừng làm phiền thằng bé thêm nữa.”

 

Bùi Tư Niên nói xong, thấy tôi vẫn cố gắng bước ra ngoài, bàn tay to như gọng kìm của anh ta siết chặt lấy cánh tay tôi.

 

“Tô Mộc Uyển, cô không hiểu tiếng người à?”

 

“Con trai tôi thích Ôn Niệm Niệm, nó chỉ đích danh muốn cô ấy chăm sóc. Cô không cần phải đến!”

 

Hết Chương 4:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page