Vai rộng, eo thon, m.ô.ng lại cong, làn da màu lúa mạch trông khỏe khoắn và tràn đầy sức mạnh.
Những đường cơ bắp rắn chắc và mượt mà khiến tôi không kìm chế nổi mà đưa tay chạm vào.
“Ưm…”
Tiếng r.ê.n này không phải của Trần Dương mà là của tôi.
Trên trán Trần Dương đã lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng, sắc mặt đỏ bừng như phát sốt, quai hàm căng cứng, như đang cố gắng đè nén điều gì đó.
Khi tôi chuẩn bị thực hiện bước tiếp theo, bỗng cảm thấy bụng dưới nóng ran, lòng thầm kêu không ổn!
Đúng là tức thật.
Đúng lúc quan trọng thế này, “ngày đèn đỏ” lại đến.
Tôi đen mặt bước ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn Trần Dương vẫn còn ngơ ngác đứng đấy mà cơn bực tức trong lòng lại bùng lên.
“Đứng đờ ra làm gì? Lên giường.”
Trần Dương nhíu mày, do dự một lát rồi hỏi: “Cô như vậy rồi còn định tiếp tục à?”
Tôi bật cười vì tức: “Nghĩ gì vậy? Tôi bảo anh lên đây xoa bụng cho tôi.”
Dù hắn có đẹp trai đến mấy, tôi đâu có ý định “chiến đấu đẫm máu” vào thời điểm này.
Nhưng cũng không thể dễ dàng thả hắn đi được.
Bên ngoài vẫn có người đang canh chừng, nếu bây giờ để Trần Dương bước ra ngoài, họ chắc chắn sẽ nghĩ tôi không “xử lý” được hắn, quá mất mặt.
Khi lòng bàn tay thô ráp của Trần Dương chạm vào làn da, tôi thoải mái thở dài một tiếng.
Tai Trần Dương đỏ bừng, nhíu mày: “Đừng có kêu.”
Tôi ngước mắt nhìn hắn, khiêu khích: “Tôi cứ kêu đấy, ai là người có tiền ở đây, anh hay tôi?”
Nghe vậy, Trần Dương lập tức im lặng, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
Tôi chẳng thèm quan tâm tâm trạng của hắn ra sao, cứ thoải mái hưởng thụ và thoáng r.ê.n r.ỉ vài tiếng.
Khi đang chìm trong khoái cảm được xoa bóp, cánh cửa phòng đột nhiên vang lên vài tiếng gõ.
Tôi nhíu mày.
Ai lại dám đến quấy rầy chuyện tốt của chị đây?
Bình thường, phòng bao của Tần Yến Thư nếu không có lệnh thì chẳng ai dám đến gần.
Hôm nay rõ ràng biết tôi đang “bận việc”, vậy mà còn dám bước tới, thật đúng là không có mắt nhìn.
Tôi xuống giường, bước tới mở cửa, giọng đầy mất kiên nhẫn: “Chuyện gì?”
Gã quản lý cúi đầu khom lưng, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh: “Tiểu thư, có một cô gái khăng khăng đòi gặp Trần Dương. Tôi đã cố gắng ngăn lại nhưng không được, nếu không thì cô ta sẽ đập nát chỗ này mất—”
Tôi cười lạnh một tiếng: “Vô dụng.”
Vừa dứt lời, một bóng người đột nhiên thoát khỏi sự kiềm chế, lao thẳng về phía tôi: “Cô đã làm gì Trần Dương rồi?”
Tôi híp mắt nhìn kỹ người vừa tới: “Cô là ai?”
“Tôi tên là Bạch Điềm, là… bạn của Trần Dương.”
Tôi khẽ cười nhạt trong lòng.
Quả nhiên là nữ chính, dù có muộn một chút nhưng rốt cuộc vẫn đến.
Bạch Điềm nhíu mày, vẻ mặt đầy lo lắng: “Trần Dương đâu? Cô đã làm gì anh ấy?”
Tôi nửa cười nửa không, lười nhác tựa vào khung cửa, nói với vẻ khiêu khích: “Nam nữ độc thân, ở chung một phòng, cô nghĩ tôi và Trần Dương đã làm gì?”
Chiếc áo choàng tắm trên người mặc hờ hững, lỏng lẻo, để lộ một mảng da thịt trắng mịn.
Trên mặt tôi hiện rõ vẻ khó chịu của người bị phá ngang chuyện tốt.
Bạch Điềm mở to mắt, đầy vẻ không thể tin nổi: “Tôi không tin! Cô bảo Trần Dương ra đây nói chuyện với tôi!”
Có lẽ do thấy tôi mãi không quay lại, Trần Dương từ trong phòng ngủ bước ra tìm.
Tôi lười nhác tựa vào khung cửa, giọng điệu đầy trêu chọc: “Cô gái này nói là bạn của anh, muốn anh tự mình nói cho cô ta biết chúng ta vừa làm gì.”
Trần Dương không mặc áo, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm.
Sắc đỏ trên mặt hắn vẫn chưa tan hết, trên lồng ngực rắn chắc còn đọng lại vài giọt mồ hôi lấp lánh.
Bạch Điềm vừa nhìn thấy cảnh tượng này, vành mắt lập tức đỏ hoe, nhưng vẫn cố cắn chặt môi, không để nước mắt rơi xuống.
“Có phải… đúng như lời họ nói không?”
Trần Dương không thèm nhìn cô ta lấy một lần, chỉ lạnh nhạt nói với tôi: “Tôi không quen người này.”
You cannot copy content of this page
Bình luận