Lời này vừa dứt, sắc mặt bố của Tiểu Na lập tức sầm lại, ông ta đập mạnh xuống bàn một cái “rầm”.
“Cái gì? Dân thành phố các người thì giỏi lắm à? Lại còn dám khinh thường chúng tôi! Ý cô là cắt đứt quan hệ giữa con gái tôi với nhà chúng tôi à?”
“Đừng có mơ! Con gái tôi cả đời này phải vì nhà họ Lưu mà làm việc!”
“Cửa hàng r.ư.ợ.u và thu.ố.c l.á đó cũng phải giao ra đây, nếu không thì đừng mong bàn chuyện cưới xin!”
Mẹ của Tiểu Na đứng bên cạnh, mặt mày hống hách nhìn chúng tôi, như thể chắc chắn đã nắm đằng chuôi.
Tôi lạnh lùng cười hai tiếng: “Nếu không đồng ý, vậy thì miễn bàn!”
Nói xong, tôi kéo con trai đứng dậy, đi thẳng ra ngoài.
Tiểu Na khóc lóc chạy theo, ôm chặt lấy eo con trai tôi.
Anh trai của Tiểu Na cũng vội vã lao ra, chặn ngay trước mặt: “Sao? Các người định hủy hôn à?”
Con trai tôi lúc này bùng nổ cơn giận, lớn tiếng đáp: “Nhà các người căn bản không có thành ý. Hủy thì hủy, tôi không muốn cưới một cô vợ chỉ biết nuôi anh trai mình!”
Nói xong, nó hất mạnh tay Tiểu Na ra, giận dữ quay đầu bỏ đi.
Phía sau, tiếng gào thét của bố Tiểu Na vọng tới: “Đi! Cứ để cho chúng nó đi! Đến lúc chúng nó hối hận thì giá cả sẽ không còn dễ như hôm nay nữa đâu!”
“Đúng đấy! Con gái tôi không sợ ế, người muốn cưới nó còn xếp hàng dài! Nhà nào keo kiệt thì cứ ôm tiền mà sống đi!”
Mẹ của Tiểu Na cũng không kém cạnh, miệng nói như bắn súng liên thanh.
Tôi nhếch môi cười nhạt, giọng điệu đầy mỉa mai: “Vậy thì chúc nhà các người gả con gái được giá tốt!”
Bỏ lại sau lưng những lời chửi rủa không dứt, tôi không còn tâm trạng để quan tâm nữa.
Trước khi đi còn không quên xách theo hết quà cáp đã mang đến.
Tôi đã bỏ ra không ít tiền, sao có thể để cho cái nhà vô liêm sỉ này hưởng không được.
Lái xe trở về trong đêm tối, chúng tôi mất hơn bảy – tám tiếng mới ra khỏi vùng núi, trời đã tối đen như mực.
Về đến nhà thì đã là hai giờ sáng, cả người đều đói lả, mệt mỏi rã rời.
Nỗi tức giận trong lòng lúc này đã lên đến đỉnh điểm.
Tôi quay sang nhìn con trai, thấy mắt nó vẫn đỏ hoe, lồng ngực phập phồng vì giận dữ.
“Con tính sao đây? Chuyện này cứ thế mà bỏ qua ư? Hay là bàn bạc thêm với bố con?”
Tôi thở dài, vỗ nhẹ lên vai con trai.
Con trai im lặng một lúc rồi mới nói: “Không cưới nữa, mẹ.”
“Hôn nhân là sự lựa chọn từ hai phía. Một gia đình đã liên tục lật lọng, chẳng có chút thành tín nào như vậy, sau này chỉ càng can thiệp nhiều hơn, sẽ không có hạnh phúc đâu.”
Tôi gật đầu, nhẹ giọng đáp: “Tốt, con nghĩ thông suốt được như vậy là tốt rồi.”
Sáng sớm hôm sau, chồng tôi cũng trở về và nghe kể lại chuyện này.
Anh ấy tức giận đến mức không kìm được, nói thẳng: “Nhà đó quá đáng thật! Tham lam đến không còn biết liêm sỉ là gì.”
Dù chúng tôi rất mong con trai và Tiểu Na được hạnh phúc, thậm chí đã cố nhượng bộ hết mức có thể.
Nhưng đời lại chẳng như mong muốn.
Bố mẹ của Tiểu Na, với bộ mặt tham lam như loài hút máu, chẳng có ai có thể chấp nhận nổi.
4.
Tưởng rằng mọi chuyện đã hoàn toàn kết thúc.
Hai tuần sau, con trai dần ổn định lại tinh thần, thoát ra khỏi nỗi buồn thất tình.
Nhưng cuộc đời này, luôn có những bất ngờ không ai ngờ tới.
Chúng tôi đang ăn cơm thì cửa chính bị gõ ầm ầm, như thể muốn phá cửa xông vào vậy.
Con trai ra mở cửa, một nhóm người lập tức ùa vào nhà.
Tiểu Na dẫn theo bố mẹ và anh trai đến tận nơi.
Tôi có chút ngỡ ngàng, chẳng phải mọi chuyện đã chấm dứt rồi ư?
Sao họ còn mò đến đây?
Con trai sa sầm mặt, thẳng thừng hỏi: “Các người còn đến đây làm gì?”
Anh trai của Tiểu Na đẩy con trai tôi một cái, giọng điệu ngang ngược: “Làm gì ư? Đương nhiên là đến để bàn chuyện cưới xin.”
You cannot copy content of this page
Bình luận