Danh sách chương

Trong phòng bỗng trở nên yên ắng. Tất cả ánh mắt của các cô gái một lần nữa lại đổ dồn về phía Mộc Vũ, đặc biệt là cô gái đang ngồi trên chiếc giường đôi. Cô ta hơi nghiêng người về phía trước, hai tay chống lên giường, trong đôi mắt xinh đẹp ánh lên rõ rệt sự thù địch.

Mộc Vũ bước đến trước mặt cô ta, vẻ mặt bình thản như không có chuyện gì, nở nụ cười thân thiện, lễ phép hỏi: “Chỗ này tôi có thể để hành lý được không?”

Trước ánh nhìn chăm chú của mọi người, cô gái cao ráo, ăn mặc thời thượng kia trợn tròn đôi mắt, lớn tiếng từ chối: “Không được!”

Khán giả trước màn hình truyền hình lập tức náo động. Sự lễ phép, nhã nhặn của Mộc Vũ và thái độ ích kỷ, ngang ngược của cô gái kia tạo nên một sự tương phản rõ rệt. Nhìn tỷ suất người xem không ngừng tăng vọt, Phí Đông Minh vui mừng khôn xiết, lập tức ra lệnh chuyển toàn bộ các máy quay ẩn trong biệt thự biển sang cảnh đối đầu giữa Mộc Vũ và cô gái kia.

Mọi người đều tò mò, không biết Mộc Vũ sẽ phản ứng thế nào. Trước sự khiêu khích trần trụi thế này, cô gái có vẻ ngoài yếu đuối ấy liệu có phản công không?

Trong lòng Mộc Vũ trầm xuống, tình cảnh như thế này không phải điều cô mong đợi. Cô nhìn quanh một lượt, phát hiện tất cả các chỗ ngủ đều đã có người chiếm, rõ ràng ban tổ chức cố tình sắp đặt tình huống này, chắc chắn sẽ có hai người phải chia sẻ một chiếc giường.

Cô không thể lùi bước, tuyệt đối không. Ở đây, mỗi người đều là đối thủ cạnh tranh. Một khi thể hiện sự yếu thế trước mặt đối thủ, hậu quả chính là lùi bước hết lần này đến lần khác, cho đến khi không còn đường lui.

Tình huống thế này, thật ra cô từng gặp không ít lần. Trước kia, khi còn là diễn viên tuyến dưới, các tiền bối thường giành chỗ tốt hơn trong phòng trang điểm. Khi ấy, cô thường nhường nhịn.

Nhưng bây giờ không giống vậy. Với kiểu người ngang ngược như thế này, không cần thiết phải nhân nhượng. Nếu đối phương không biết uống rượu mời, thì cô đành cho nếm rượu phạt thôi.

Mộc Vũ mỉm cười tiến lại gần cô gái đang ngồi trên giường, cô ta sững sờ nhìn cô. Rõ ràng cô gái trước mặt đang cười rạng rỡ như ánh nắng mùa xuân, nhưng tại sao lại cảm thấy ngày càng lạnh lẽo?

Trong đôi mắt của đối phương không có chút hơi ấm, dường như… đang xem cô ta là con mồi?!

Cô gái theo bản năng ngả người về phía sau, lắp bắp hỏi: “Cô… cô định làm gì?!”

Mộc Vũ khẽ nhún vai, rồi bất ngờ tung ra một cú đá cao cực kỳ đẹp mắt, mũi chân dừng lại cách đầu đối phương chỉ một tấc. Ban đầu cô gái còn chưa kịp phản ứng, nhưng sau đó sắc mặt lập tức tái nhợt như tờ giấy, bắt đầu hét lên thất thanh.

Mộc Vũ từ từ hạ chân xuống, thong thả hỏi: “Bây giờ… tôi có thể để hành lý ở đây chưa?”

Cô gái kia vừa lăn vừa bò xuống khỏi giường, chui tọt vào giữa đám đông, run rẩy rút lui. Các cô gái khác cũng nhìn Mộc Vũ bằng ánh mắt vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, nhưng khi cô quay mắt sang, từng người đều né tránh ánh nhìn của cô.

Mộc Vũ khẽ thở dài: “Trước đám cừu non thế này mà cũng phải dùng đến bạo lực, đúng là hết cách mà…”

Hành động vừa rồi của Mộc Vũ, tựa như một hiệp khách giang hồ, “ra tay khi cần thiết”, trượng nghĩa cứu mình, khiến người xem vô cùng hả hê. Không ngờ rằng chỉ một vài tình huống vô tình như vậy, cô lại nhận được sự ủng hộ mạnh mẽ từ khán giả truyền hình.

Mộc Vũ chỉ chiếm một nửa chiếc giường đôi, giống như giữa giường có một ranh giới rõ ràng. Cô lấy quần áo ra, chỉnh lại một chút rồi cất lên bàn đầu giường.

Cô gái bị dọa chạy khi nãy lấm lét quay trở lại, lén nhìn Mộc Vũ. Thấy đối phương không có phản ứng gì, mới gan to hơn, chậm rãi trèo lên chiếm nửa bên còn lại.

Màn đêm nhanh chóng buông xuống, từ xa những ngôi sao bắt đầu lấp lánh, ánh sáng hắt vào qua cửa sổ sát đất, phản chiếu mặt hồ gợn sóng bên ngoài, đẹp đến nghẹt thở.

Bỗng nhiên màn hình TV sáng lên, cận cảnh khuôn mặt Tô Ba Ba xuất hiện. Cô ta nở nụ cười tươi rói: “Các cô gái, có thích ngôi nhà mới của mình không nào?”

Tất cả các cô gái phấn khích hét lên: “Thích!”

Tô Ba Ba cười nhìn mọi người, chờ họ yên lặng lại mới nháy mắt nói: “Các bé ngoan, từ giờ mọi thứ phải tự mình làm rồi nhé! Trong bếp có đầy đủ nồi niêu xoong chảo, có rau thịt, gạo và bột mì. Muốn ăn gì thì… tự nấu nhé!”

Các cô gái nhìn nhau khó hiểu, một cô lanh lẹ chạy đến mở cánh cửa tủ lạnh khổng lồ, sau khi nhìn vào thì thở dài thất vọng. Trong đó có trứng, có thịt, có rau… nhưng tất cả đều còn sống.

Trong số mười chín cô gái, không phải ai cũng vụng về chuyện bếp núc. Rất nhanh sau đó, có người chiên trứng, có người xào thịt, căn bếp lập tức trở nên hỗn loạn như chiến trường.

Thỉnh thoảng có người va vào nhau, có người hét to: “Muối đâu rồi? Muối để ở đâu thế?!”

Sự hỗn loạn kỳ lạ này lại trở thành “điểm hài” không cưỡng nổi với khán giả, ai nấy đều cười không ngớt.

Liên Minh ngây người nhìn vào màn hình, lẩm bẩm: “Mấy cô gái này không hiểu ‘trong được phòng khách, ngoài được phòng bếp’ là gì à?”

Vạn Nhận ngậm điếu thuốc một cách phong độ, thản nhiên đáp: “Miễn là vào được phòng khách, ai cần phải xuống bếp nữa?”

Liên Minh khẽ thở dài, ánh mắt vô thức hướng về phía bóng dáng yên tĩnh trong góc phòng, chính là Mộc Vũ.

Mộc Vũ không tham gia vào “cuộc chiến nhà bếp” ấy. Cô đã có tính toán riêng trong lòng. Đối với một diễn viên, việc giữ dáng là vô cùng quan trọng, nhất là bữa tối thì lại càng không cần ăn quá nhiều.

Thấy “cuộc chiến nhà bếp” đã sắp đi đến hồi kết, Mộc Vũ mới cẩn thận bước vào bếp. Trên sàn toàn là nước và dầu vương vãi, đủ để thấy cảnh tượng lúc trước hỗn loạn đến mức nào.

Cô mở cửa tủ lạnh, tỉ mỉ tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm được thứ mình muốn. Đúng như cô đoán, nếu căn bếp này đã khuyến khích tự nấu ăn thì các loại gia vị chắc chắn phải đầy đủ.

Mộc Vũ chọn bắp cải tím, xà lách và cà chua bi, sau khi rửa sạch thì dùng tay xé thành từng miếng lớn. Động tác của cô vô cùng nhẹ nhàng và tao nhã, khiến chiếc máy quay vô thức hướng hoàn toàn về cô, trong khi đám đông các cô gái đang vui vẻ thưởng thức “chiến lợi phẩm” lại bị hoàn toàn lờ đi.

Mộc Vũ bỏ tất cả rau củ vào một cái đĩa, rưới một ít sốt mayonnaise mà cô vừa tìm được lên trên, sau đó lấy nĩa, thong thả ăn salad một cách duyên dáng.

Vạn Nhận nhìn đồng hồ treo trên tường, đẩy nhẹ vào Liên Minh và Vương Bác An, nói: “Đi thôi, chương trình kết thúc lúc bảy giờ, đến lúc chúng ta cũng đi ăn rồi.”

Liên Minh vẫn luyến tiếc liếc nhìn màn hình thêm lần nữa, Vương Bác An bỗng nhiên thốt ra một câu, khiến anh như tỉnh ngộ: “Mỹ vị làm say lòng người, đúng là mỹ vị làm say lòng người!”

Sau khi ăn xong một đĩa salad rau, Mộc Vũ mới chậm rãi nhận ra rằng ánh mắt của các cô gái lại một lần nữa đổ dồn về phía mình. Cô cười khổ, sao kỳ tuyển chọn lần này lại gian nan đến vậy, rõ ràng cô đã cố gắng khiêm tốn hết mức rồi mà.

Cô không biết rằng, lần này ánh mắt của các cô gái không còn mang địch ý như lúc trước nữa. Mãi cho đến khi thấy Mộc Vũ ngồi xuống ăn tối, họ mới ồ lên trong lòng: “Thì ra có thể làm salad à!”

Chỉ trách mọi người bị lời nói của Tô Ba Ba đánh lừa, cứ mải mê nghĩ phải làm món ăn kiểu Trung Hoa, chẳng ai nghĩ đến salad rau đơn giản cả.

Sau khi rửa mặt đơn giản, các cô gái tụ tập lại ngồi thành vòng tròn, ríu rít trò chuyện sôi nổi về kế hoạch ngày mai.

Lúc này máy quay vẫn đang âm thầm hoạt động, mọi hành vi và lời nói của họ đều được ghi lại một cách chân thực, chờ sau này được biên tập và chọn lọc ra những khoảnh khắc đặc sắc để phát sóng.

Hết Chương 39: Địch ý.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page