Ánh mắt của mọi người xung quanh đều đổ dồn về phía này.
Tất nhiên, cả Đào Châu Anh cũng đang nhìn.
Từ Trú…
Tại sao lại làm vậy?
Tôi không thích.
Anh đến đây để đón Đào Châu Anh.
Vậy tại sao còn đến tìm tôi?
Từ đầu đến cuối, tôi đã cố gắng hết sức để tránh những tình huống khó xử như thế này.
Tôi nhìn anh, lại lắc đầu lần nữa:
“Không.”
Anh lại tiến thêm một bước về phía tôi.
Những tiếng xì xào và bàn tán vang lên xung quanh:
“Không phải đến đón Châu Anh sao?”
“Chuyện gì vậy? Người của nhà họ Từ hình như cũng quen biết đại sư Tạ Xuân?”
“Cậu không biết sao? Tạ Xuân được Tập đoàn Từ thị tài trợ mà.”
“Tin cũ từ lâu rồi…”
Ngay cả trên màn hình của chương trình cũng từng xuất hiện những tin đồn không hay…
Từ Trú, thông minh như vậy, chắc chắn hiểu rõ hậu quả của chuyện này.
Người dẫn chương trình đã rất tinh ý, rời về phía khán đài, để lại chúng tôi trong tầm mắt của tất cả mọi người.
Thấy Từ Trú lại tiến thêm một bước, tôi nhíu chặt mày, nói:
“Từ Trú, anh muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi.”
Khi chỉ còn cách tôi một cánh tay, Từ Trú cuối cùng dừng lại.
Chàng trai tựa như gió mát trăng thanh, lúc này hơi cúi đầu xuống, ghé sát tai tôi, nhẹ nhàng hỏi:
“Cô bé ngoan, đêm chung kết hôm đó, Tống Khải Nguyên đã nói gì với em?”
Tôi ngước mắt lên, ánh nhìn chạm phải đôi mắt nhàn nhạt của anh.
“Anh… em không hiểu ý anh.”
Anh khẽ cười, một tiếng cười rất nhẹ vang bên tai, khiến tim tôi đập rộn ràng.
“Không hiểu? Em hiểu mà, bé ngoan.”
Nói xong, giọng anh dần trở nên lạnh nhạt:
“Em nghĩ có điều gì có thể giấu được anh sao? Bé ngoan, em nên biết, trên thế giới này, người hiểu em nhất chính là anh.”
Tôi biết rõ sức mạnh của Tập đoàn Từ thị, cũng biết rõ năng lực của Từ Trú.
Hôm đó, Tống Khải Nguyên nói thích tôi, đúng là giữa đám đông.
Nhưng khi đó trận đấu vừa kết thúc, cửa mở ra đón dòng người và cả phóng viên tràn vào, giữa tiếng ồn ào, giọng của Tống Khải Nguyên lại rất nhỏ…
Vậy mà, Từ Trú vẫn biết sao?
Từ Trú đã sống cùng tôi hơn mười năm, anh thực sự biết tất cả mọi điều về tôi.
Giống như cách tôi hiểu anh.
Chỉ là, giống như tôi không hiểu cảm xúc của anh dành cho tôi.
Tôi cũng có một điều mà anh chưa từng biết.
Có lẽ cả đời này anh cũng sẽ không biết.
Vậy thì, Từ Trú, anh có biết tôi thích anh không?
Tôi nhìn chằm chằm vào anh, ánh mắt kiên định.
Lông mi của Từ Trú khẽ rung động, hơi nhấc lên.
Anh cố tình làm vậy—
Từ Trú của nhà họ Từ, chưa bao giờ sợ những lời đồn đại.
Anh muốn tất cả mọi người đều thấy rõ, đứng sau Tạ Xuân là ai.
“Thiếu gia!”
Thư ký nhìn thấy điều gì đó trên điện thoại, vội vàng chạy tới, cầm điện thoại đưa ra.
Trên màn hình điện thoại hiển thị những chủ đề đang nóng hổi nhất:
——Đội tuyển quốc gia lên tiếng ủng hộ Tạ Xuân!
——Tạ Xuân vẫn đang trên hành trình: Con đường của nữ kỳ thủ mạnh nhất lịch sử.
——Tạ Xuân chỉ còn thiếu một chức vô địch thế giới!
——Kỳ thủ nữ đầu tiên lọt vào chung kết giải đấu cờ vây thế giới!
Chỉ trong chốc lát, dư luận trên mạng đã hoàn toàn đảo chiều.
Điều này bắt nguồn từ những lời phát biểu và sự ủng hộ mạnh mẽ của đội tuyển cờ vây quốc gia, các viện cờ, cùng các bậc tiền bối trong làng cờ.
Đặc biệt, phát ngôn của Tống Khải Nguyên, người vừa giành chức vô địch Xuân Lan, đã gây chấn động toàn mạng.
Anh ta nói:
“Mười một tuổi đạt đẳng cấp chuyên nghiệp, mười ba tuổi phá kỷ lục lọt vào top 16 Samsung Cup.
Mười lăm tuổi vô địch giải đấu quốc gia nữ với tám trận thắng liên tiếp, mười sáu tuổi giành quán quân Giải Cờ Vây Danh Nhân.
Mười bảy tuổi vào tứ kết giải Nông Tâm, mười tám tuổi đại diện quốc gia tham dự Thế vận hội.
Mười chín tuổi giành ngôi á quân Xuân Lan.
Cô ấy đã đi trên con đường cờ vây suốt mười bốn năm.
Nhưng cô ấy chỉ mới mười chín tuổi, còn nhỏ hơn tôi mấy tháng.
Vì bị nhà vô địch thế giới đánh bại năm mười sáu tuổi, các người lại cho rằng điều đó có thể che mờ đi tất cả ánh sáng của cô ấy.
Hãy tự hỏi bản thân, các người có xứng đáng không?”
Bên dưới có người bình luận:
“Không hổ là đồng đội tốt của Tiểu Xuân! Nhưng chỉ có mình tôi thấy họ rất hợp nhau sao?”
Và phản hồi của Tống Khải Nguyên đã đưa bình luận này lên đầu trang:
“Cảm ơn, đúng vậy, tôi thực sự thầm yêu Tạ Xuân, thất đẳng.”
Nhìn thấy những nội dung này, điều đầu tiên hiện lên trong lòng Từ Trú lại không phải là tức giận.
Anh cảm thấy một sự bối rối, thậm chí là lạc lõng.
Cô bé ngoan của anh đã trưởng thành.
Thực ra, anh đã nhận ra điều này từ rất lâu.
Nhưng anh vẫn luôn muốn bảo vệ cô ở phía sau mình.
Giống như đã làm vô số lần trước đây.
Chỉ là… dường như, dù anh cố gắng ngăn cản thế nào, bên cạnh cô ấy cũng dần dần xuất hiện thêm nhiều người.
You cannot copy content of this page
Bình luận