Trớ trêu thay, chuyến bay của thư ký Trương gặp sự cố nên đã bị hoãn.
Cô gọi điện cho Hắc Thiệu Đình từ phòng chờ, nhưng anh đang trong phiên tòa nên đã tắt máy.
Mãi đến trưa, khi phiên tòa kết thúc, Hắc Thiệu Đình mở máy mới nhận được tin nhắn của thư ký Trương. Anh chau mày suy nghĩ.
Trợ lý của Tổng giám đốc Lâm, thân chủ của anh, bước tới, cung kính nói: “Luật sư Hắc, ngài Lâm tổng của chúng tôi muốn mời anh dùng một bữa cơm thân mật.”
Hắc Thiệu Đình cất điện thoại, cười nhạt: “Thay tôi cảm ơn Lâm tổng của các anh! Cơm thì thôi không cần đâu, tôi có việc quan trọng phải vội về thành phố B xử lý.”
Đang nói chuyện thì vị Lâm tổng kia cũng vừa tới.
Đó là một doanh nhân trạc 40 tuổi, tướng mạo nho nhã. Ông bắt tay Hắc Thiệu Đình, nói với vẻ khá thân mật: “Cậu Thiệu Đình trên tòa đúng là phong thái hơn người. Nếu cậu đã có việc quan trọng thì tôi không dám giữ lại lâu! Lần sau đến thành phố H nhất định phải để tôi được làm tròn bổn phận chủ nhà.”
“Nhất định rồi.” Hắc Thiệu Đình đáp lại đầy phong độ.
Lâm tổng rất coi trọng anh, còn cho tài xế riêng của mình đưa Hắc Thiệu Đình ra sân bay… Chuyến bay của thư ký Trương bị hoãn nửa ngày, cuối cùng lại bay cùng chuyến với Hắc Thiệu Đình về.
Trước khi máy bay cất cánh, Hắc Thiệu Đình lại gọi vào số của Ôn Mạn.
Vẫn là tắt máy!
Anh cau mày, đoán chắc chắn đã có chuyện xảy ra!
Thành phố B.
Ôn Mạn ở nhà cả một ngày.
Tâm trạng của dì Nguyễn không ổn định, cô đã ở bên cạnh rất lâu.
Chập tối, cô nấu cơm rồi bưng cho dì Nguyễn. Lúc ăn cơm, Ôn Mạn khẽ nói: “Lát nữa con phải đi gặp một người bạn, là Bạch Vi giới thiệu, có lẽ sẽ giúp được.”
Dì Nguyễn tỏ vẻ nghi ngờ.
Ôn Mạn nắm lấy tay dì: “Thật đó dì! Dì Nguyễn, con muốn thử một lần.”
Có lẽ Ôn Mạn đã ngụy trang quá tốt, dì Nguyễn tin lời cô.
Ăn cơm xong, Ôn Mạn về phòng, lôi ra một chiếc hộp lớn, từ bên trong lấy ra một cuốn album ảnh. Nhẹ nhàng lật mở, bên trong là một tấm ảnh thời trẻ của mẹ cô.
Ôn Mạn khẽ vuốt ve tấm hình.
Mẹ cô qua đời khi cô mới mười tuổi, một năm sau bố cô cưới dì Nguyễn. Ôn Mạn nhớ lúc đó bố và dì Nguyễn thường xuyên cãi nhau. Có một lần dì Nguyễn khóc rất nhiều, chất vấn ông tại sao lại đối xử tốt với con của người khác như vậy, thậm chí không chịu sinh con của chính mình.
Lần đó, cô bé Ôn Mạn đã biết mình không phải con ruột. Cô rất sợ hãi, sợ đột nhiên bị bỏ rơi. Những lúc bố và dì Nguyễn không cãi nhau, cô lại nũng nịu nói rằng mình muốn có em trai, em gái.
Nhưng dì Nguyễn vẫn mãi không có con!
Dì yêu sâu đậm ông Ôn Bách Ngôn, đã nuôi lớn Ôn Mạn, sau này đối với Ôn Mạn cũng xem như không tệ. Một người phụ nữ như vậy, sao Ôn Mạn nỡ lòng nào để dì phải đi tù mươi tám năm?
Một giọt nước mắt rơi xuống tấm ảnh, Ôn Mạn vội vàng lau đi.
Ngoài cửa, dì Nguyễn đã nhìn thấy.
Ánh mắt dì tối lại, nhưng vẫn cố gắng dùng giọng ôn hòa nhất có thể: “Không phải con có hẹn sao? Chỉnh trang lại một chút rồi hẵng đi.”
Ôn Mạn gấp cuốn album lại, cất kỹ.
Cô đứng dậy thay một bộ quần áo khác, lúc chuẩn bị ra ngoài lại không kìm được mà ôm chầm lấy dì Nguyễn.
Lòng dì Nguyễn dấy lên nỗi bất an.
Nhưng khi Ôn Mạn ngẩng lên, nụ cười cô vẫn điềm nhiên. Cô nói người mà Bạch Vi tìm rất có năng lực, Cố Trường Khanh chắc sẽ nể mặt. Dì Nguyễn lúc này mới yên tâm để cô đi.
Ôn Mạn nhẹ nhàng khép cửa lại, cô dựa vào cánh cửa, đứng ngẩn người một lúc lâu.
—Cứ như vậy, cô đã bán đứng chính mình!
Lúc này, màn đêm đã buông xuống, ráng chiều đỏ rực như lửa đốt cháy cả một góc trời, vừa lộng lẫy lại vừa hoang vắng, tiêu điều.
Ôn Mạn lặng lẽ ngắm nhìn một lúc lâu, rồi quay người bước lên xe buýt.
Khi đến biệt thự của Cố Trường Khanh đã là tám giờ tối. Hắn mặc một bộ vest ba mảnh lịch lãm, ngồi trên sô pha uống rượu. Ánh đèn pha lê phía trên phản chiếu những tia sáng xa hoa, càng làm tôn lên gương mặt tuấn tú của hắn!
Nếu là trước đây, Ôn Mạn chắc chắn sẽ rung động, nhưng bây giờ, cô chỉ cảm thấy ghê tởm.
Giọng Cố Trường Khanh khàn đi: “Đi đâu về? Tôi gọi cho em cả ngày!”
You cannot copy content of this page
Bình luận